-‘๑’- Chuyên Toán Bến Tre 09-12 -‘๑’-
Chúc mừng bạn đã đăng nhập thành công. Xin chờ giây lát để trở về trang chủ forum.
-‘๑’- Chuyên Toán Bến Tre 09-12 -‘๑’-
Chúc mừng bạn đã đăng nhập thành công. Xin chờ giây lát để trở về trang chủ forum.
-‘๑’- Chuyên Toán Bến Tre 09-12 -‘๑’-
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTrang Chính  Đăng kýĐăng ký  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Lưu ý: Gõ Tiếng Việt có dấu, viết đúng chính tả
 Bá Khả (3384)
 >>>lonely<<< (1710)
 quythanhkhuu (1304)
 kendy_girl202 (1043)
 truc_quynh_1994 (885)
 peheophuthuy (767)
 [A]chijioltiz[o] (711)
 Svat_94 (536)
 [P]....[lẶng]im..... (495)
 Su_147617 (426)

Share | 

 

 Tam quốc tiếu lâm truyện

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tam quốc tiếu lâm truyện EmptyWed Jun 23, 2010 11:43 am

Bá Khả
Tôi đã được học rằng, biết cách tha thứ cho người khác thôi chưa đủ, phải biết cách tha thứ cho bản thân mình.
Bá Khả

Cauchy
Cauchy

https://chuyentoan0912.forumvi.com
Giới tính : Nam
Cung : Thiên Bình
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 3384
Tài khoản Tài khoản : 5289
Được cảm ơn : 43
Sinh nhật Sinh nhật : 30/09/1994
Tuổi Tuổi : 29
Đến từ Đến từ : Cái chỗ đó đó...
Châm ngôn Châm ngôn : Tôi đã được học rằng, biết cách tha thứ cho người khác thôi chưa đủ, phải biết cách tha thứ cho bản thân mình.
Level: 29 Kinh nghiệm: 3384%
Sinh mệnh: 3384/100
Pháp lực: 29/100

Bài gửiTiêu đề: Tam quốc tiếu lâm truyện

 
Truyện kể về Hoa Đà và Đổng Trác

Một hôm Đổng Công đến gặp Hoa Đà tiên sinh và nói: "Ta cần ngươi tư vấn về sức khỏe cho ta."
Hoa Đà: "No prob, Sir"

Đổng Trác: "Chắc ngươi đã biết, ta có một con Bồ là Điêu Thuyền xinh đẹp nổi tiếng trong thiên hạ. Một lần ta đi săn về thì thấy Bồ của ta đang nằm cùng Bố của ta (ý nói "Lã Bố của ta").
Ta giận quá định rút gươm chém chết cả 2 đứa nó nhưng vì Điêu Thuyền quá xinh đẹp nên ta ko nỡ xuống tay. Cuối cùng 3 người ngồi uống trà nói chuyện rồi ta bỏ qua."

Hoa Đà: "......."

Đổng Trác: "Lần 2 ta đi bàn việc quân về lại thấy Bồ nằm với Bố. Ta định giết nhưng vì Bồ quá đẹp nên ta ko nỡ . Rồi 3 ta lại ngồi uống trà và ta lại bỏ qua."

Hoa Đà: "....................."

Đổng Trác: "Lần 3 ta đi họp về lại gặp Bồ nhưng lần này Bồ nằm với Trương Liêu. Ta định giết nhưng Bồ quá đẹp nên lại uống trà nói chuyện rồi bỏ qua."

Hoa Đà: "......................................"

Đổng Trác: "Lần thứ 4, lần thứ 5, Bồ nằm với Lý, Quách nhưng vì Bồ đẹp quá... nên lại uống trà nói chuyện với Lý, Quách rồi bỏ qua."

Hoa Đà hết nhịn nổi bèn hỏi: "Vậy rút cuộc ông cần hỏi tôi cái giống gì????"

Đổng Trác: "À, là ta muốn hỏi: ở tuổi của ta mà uống nhiều trà thế có bị làm sao không?"

Hoa Đà: (ngất)


Nói về Tào Tháo...

Một hôm Hứa Chử đi qua doanh trại thấy Tào Tháo đang ngồi buồn bên 3 vò rượu.

Chử bèn hỏi: "Chẳng hay có việc chi mà chúa công buồn phiền làm vậy?", bụng thầm nghĩ "Lại trượt lô đề rồi chứ gì?"

Tháo tu ừng ực một hơi hết 1 vò rượu rồi nói: "Ta vừa phát hiện một tin động trời: thằng Tào Thực con ta là GAY!!!"

Hứa Chử giật mình hét lớn: "Hết hồn chim én...!!!"

Tháo vác vò rượu thứ 2 uống một hơi hết sạch rồi nói tiếp: "Ta lại phát hiện thêm một tin kinh dị hơn nữa là thằng Tào Chương cũng Gay nốt!!!"

Hứa Chử: "I can"t believe in my tai...!!!"

Tháo vác vò rượu thứ 3 lên tu nốt rồi lại nói: "Còn một tin vãi hàng nữa là thằng Tào Phi cũng Gay luôn......................"

Hứa Chử ko giữ nổi bình tĩnh nữa, gào lên: "Trời ơi, vậy ra nhà Tào thừa tướng không có ai thích đàn bà cả sao?????????"

Tào Tháo chậm rãi đáp: "Có chớ, vợ mình..."

Ngoảnh lại thì Hứa Chử đã ngất tự bao giờ....

Nói về Khổng Minh và Chu Du...

Trời xanh trót đã sinh Công Cẩn
Trần thế sao còn nảy Khổng Minh?

Sử sách chép rất rõ chuyện Khổng Minh ba lần trêu tức Chu Du, nhưng các sử gia không biết rằng trước ba lần trêu tức đó, Chu Du đã từng là bại tướng của Khổng Minh. Đầu đuôi câu chuyện như sau:

Hồi đó Khổng Minh và Chu Du đều còn trẻ và còn nghèo rớt mùng tơi. Khổng Minh ở Kinh Châu, Chu Du ở Ngô Quận, hai người chưa gặp mặt nhau bao giờ nhưng đã nghe danh tiếng “học giỏi” của nhau. Một hôm, chàng trai Khổng Minh quyết định phải chấm dứt tình trạng thất nghiệp của mình và đi tìm việc làm (không lẽ cứ ăn bám xã hội mãi).

Trên đường đi chàng gặp một bà thầy bói mù, bèn tấp vào… xem bói. (Chẳng có gì vô lý đâu, vì Khổng Minh tuy cũng biết bói nhưng người ta thường nói tự bói cho mình đâu có nghiệm, đúng không nào?)

Bà thầy bói phán: “Số cậu về sau rất khổ, chưa đầy 30 tuổi đã phải lăn lộn ngoài sa trường. Ngoài 40 phải vào sinh ra tử ở nơi chó ăn đá gà ăn muối (tức xứ Nam Man). Ngoài 50 thì lìa đời vì mắc phải căn bệnh thế kỷ!”

Khổng Minh xua tay: “Thôi, thôi, bà khỏi cần nói, mấy chuyện đó trong ‘Tam Quốc Diễn Nghĩa’ của La Quán Trung có viết cả rồi.

Tôi chỉ muốn hỏi bà: "Tôi muốn mau giàu thì phải đến nước nào để làm việc?". Bà thầy bói đáp không cần suy nghĩ: “The United States of America.”

Khổng Minh nhăn mặt: “Bà nghĩ cái thân còm cõi này có thể đạp xe đạp qua tới bển sao? Trong phạm vi CHND Trung Hoa thôi!”

Bà thầy bói nói: “Nếu vậy thì cậu nên đến nước Thục.”

“Tại sao?” Khổng Minh thắc mắc.

“Vì ta mới chỉ đường cho Tuân Úc sang nước Ngụy, Tử Kính về nước Ngô rồi. Nếu cậu chọn Tây Thục, ‘tỉ lệ chọi’ sẽ thấp hơn.”

Khổng Minh nghe nói thấy chí lý, bèn từ biệt bà thầy bói và nhằm hướng Tây thẳng tiến. Sau khi vượt qua bao đồi núi thác ghềnh, cuối cùng Khổng Minh cũng lò mò tới được Thành Đô. Khổng Minh xin vào yết kiến Lưu Bị, hai người cùng nhau bàn luận việc quân việc nước, những cơ hội và thử thách sau khi gia nhập WTO, và nguyên nhân thất bại của thể thao nước nhà tại đại hội ASIAD vừa qua.

Cuối cùng Lưu Bị nói: “Ta rất hài lòng khi đàm luận cùng ông, nhưng ngặt nỗi có một tay khét tiếng là Chu Công Cẩn cũng vừa đến xin làm quân sư quạt mo của ta, nên hơi khó xử. Thôi thì ngày mai ta sẽ tổ chức một cuộc thi tuyển công chức để hai người có cơ hội thi thố tài năng. Vậy ông hãy về chuẩn bị cho kỹ.”

Khổng Minh trong bụng căm hận mụ thầy bói xỏ lá (sao mụ không chỉ cho thằng Du này qua hai nước kia mà lại bảo nó đến đây ám ta?), nhưng cũng phải gượng vâng lời.

Sáng hôm sau, hai danh sĩ hội ngộ tại nơi trường thi.

Chu Du cười, hỏi đểu: “Các hạ có phải là Gia Cát Khổng Minh, tác giả của mấy bài văn rợn tóc gáy mà báo chí đã đăng trong thời gian gần đây đó chăng?”

Khổng Minh cũng không vừa: “Còn các hạ chắc chắn là ‘ông trùm quay cóp’ nổi tiếng hai miền Ngô Sở. Kỳ thi nào các hạ cũng để lại cả tấn ‘phao’, tội nghiệp cho những người lao công dọn dẹp vệ sinh lắm biết không?”

Lưu Bị ngắt lời: “Hai thí sinh đã có mặt, vậy cuộc thi có thể bắt đầu” rồi tự tay phát đề thi cho hai người.

Thời gian làm bài thấm thoắt trôi nhanh, mặt Khổng Minh tái xanh như tàu lá chuối vì chàng đã bị ‘trật tủ’ nặng nề. Cuối cùng, chuông thu bài vang lên, Lưu Bị đích thân thu và chấm bài ngay tại chỗ (vì chỉ có 2 thí sinh mà thôi).

Lưu Bị đọc kết quả: “Gia Cát Lượng đậu, được phong chức thừa tướng, Võ hương hầu. Còn Chu Du thì chim cút!”

Chu Du phản đối: “Tài tôi đâu thua gì hắn, tại sao đại vương lại chọn hắn mà hắt hủi tôi?”

Lưu Bị đáp: “Đúng là cả hai đều dốt như nhau, nhưng vì ngươi cóp bài của hắn nên ngươi bị loại.”

Chu Du: “Bằng cớ đâu? Bằng cớ đâu?”

(Câu này về sau được các quan trong ngành thể thao, đặc biệt là môn bóng đá học thuộc lòng. Nghe nói họ còn tôn Chu Du làm thủy tổ môn bóng đá.)

Lưu Bị đáp: “Đề ra là: ‘Câu 1: Hãy viết 10.000 chữ số thập phân của số Pi. Câu 2: Có bao nhiêu thí sinh trả lời giống như các hạ.’

Đáp án của hắn là: ‘Câu 1: Tôi không biết. Câu 2: Không có.’

Còn ngươi trả lời là: ‘Câu 1: Tôi cũng thế. Câu 2: 1 đứa.’ Ngươi còn chối cãi gì?!”

Và đó là lần đầu tiên Chu Du uất ức thốt lên câu cảm thán: “Trời đã sinh ra Du, sao còn sinh ra Lượng?!?!”


Lại nói về Chu Du...


Sau khi bị Khổng Minh chơi cho bốn vố (tính luôn lần thi rớt đã kể ở trên) đau đớn, lên cơn tăng-xông, nằm ngáp ngáp sắp lìa trần, còn Chu phu nhân, tục danh là Tiểu Kiều ngồi kế bên hầu hạ. Ta nên nhớ rằng lúc này Chu Du mới có 31 tuổi, còn Tiểu Kiều vẫn chưa bước qua tuổi ‘băm’, lại vô cùng xinh đẹp.

Chu Du nhìn vợ, tuy sắp chết nhưng cũng cầm lòng không đậu, mới thều thào nói rằng: “Phu nhân hỡi, ước gì ta có thể cùng nàng mặn nồng đêm nay thì ngày mai có chết cũng không ân hận.”

Tiểu Kiều cảm thấy xót xa cho chồng (vả lại nàng cũng muốn chuyện ấy lắm chứ), bèn vội vã đến tìm thần y Hoa Đà, may sao ông này có ở nhà.

Tiểu Kiều kể hết đầu đuôi, Hoa Đà rất lấy làm ái ngại cho đôi vợ chồng có thừa tài sắc nhưng xấu số này, bèn đưa cho Chu phu nhân một viên thuốc.

“Đây là một loại biệt dược rất lợi hại mà tôi vừa dày công bào chế, tên là Vi-a-gờ-ra. Nó có thể giúp tướng công hoàn thành tâm nguyện.”

Tiểu Kiều tạ ơn Hoa Đà rồi vội vã quay về. Hôm sau, sáng vừa bảnh mắt, Hoa Đà bước ra cửa thì đã thấy nàng quay trở lại, bèn hỏi: “Chẳng hay thuốc của tôi có tác dụng không thưa phu nhân?”

Tiểu Kiều đáp: “Thần dược của thần y thì làm sao không có tác dụng được? Trượng phu của thiếp hôm qua đã được toại nguyện và ra đi trong thanh thản.”

Hoa Đà thở phào, hỏi: “Vậy chẳng hay phu nhân đến đây sớm vậy có việc chi?”

Tiểu Kiều đáp: “Thiếp đến xin thần y thuốc giải, để người ta còn đóng nắp quan tài lại ạ.”

 

Tam quốc tiếu lâm truyện

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
-‘๑’- Chuyên Toán Bến Tre 09-12 -‘๑’- :: -‘๑’-Giờ Ra Chơi-‘๑’- :: -‘๑’- Góc Hài Hước -‘๑’--
Có Bài Mới Có bài mới đăngChưa Có Bài Mới Chưa có bài mới
Fixed and up by [A]dmin .
Copyright © 2007 - 2010, cHuYeNtOaN0912.fOrUm-vIeT.nEt .
Powered by phpBB2 - GNU General Public License. Host in France. Support by Forumotion.
Xem tốt nhất ở độ phần giải lớn hơn 1280x1024 và trình duyệt Firefox
Get Firefox Now Get Windows Media Player Now
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất