Vào hè. Thời gian như ngưng đọng. Mọi việc bỗng dưng trì trệ. Ta có cảm giác thời gian như chiếc lò xo, nén lại rùi bung ra thật nhanh thật mạnh...
Cây phượng già ấm áp bung hoa chói chang. Nhưng lạ, khoảng sân im bặt tiếng ve. Những con ve lười biếng, ủ mh trong giấc ngủ ngày? Một mùa hè rất khác!
May sao, hè hok cô dơn vì còn những cơn mưa, chúng ko trốn chạy như những ả ve mà vui tươi nhảy nhót trên các lối đi, nghịc dại trên chiếc ô màu xanh... trườn qua và ngã nhoài xuống con đường sũng nước...
Chóng tay trên thành cửa sổ, nhìn mưa rơi, nhận ra những nổi bùn của ngày và những nỗi bùn bất chợt. Mưa lạnh quá là ta thèm cái hơi ấm chở che khi ngồi sau tấm lưng vững chãi của cha... và những ngày mưa xưa bé, rút trong lòng mẹ, nghe iu thương tràn wa đôi má... Ta nhớ ngày mưa đến trường. Ng ướt sũng, chiếc áo mưa mỏng manh ko ngăn nổi nước xối vào ng. Tên con trai lắm lét, cởi chiếc áo len " nè, cậu mặc cho đỡ lạnh"... Cứ thế, ta ru mh wa những chỗi ngày im đềm, đẹp ngỡ ngàng rùi giận mh đã đẩy iu thương về phía đằng xa...