Lưu ý: Gõ Tiếng Việt có dấu, viết đúng chính tả |
| | |
Tue Jun 08, 2010 6:14 pm | | Tiêu đề: Đỗ Việt Khoa | |
| | | | | | Có một nhà giáo đã nổi tíếng nhưng đã từ bỏ ngành giaó dục gần đây.Sau đây có hai baì traí ngươc5 nhau. Cùng xem nhe Bài 1 Thầy giáo Đỗ Việt Khoa thời gian qua đã khiến cả nước biết mặt, biết tên và “lấy đi” không biết bao nhiêu giấy mực của báo chí. Sau cuộc gặp gỡ với tân Bộ trưởng Bộ GD-ĐT chiều 13/7, thầy giáo Khoa đã có cuộc trò chuyện thân mật và thẳng thắn với Tòa Soạn về tất cả mọi vấn đề mà dư luận quan tâm và muốn tường tận.Đó là lời tuyên chiến của Bộ trưởng! Ông đánh giá thế nào về chuyến thăm gia đình ông của Bộ trưởng Nguyễn Thiện Nhân? Đó là điều rất vinh dự đối với gia đình tôi vì đây là lần đầu tiên có một vị lãnh đạo đầu ngành đến thăm. Tuy nhiên, điều đáng mừng hơn vì nội hàm của chuyến thăm này chính là thông điệp, là lời tuyên chiến của Bộ trưởng đối với những tiêu cực trong giáo dục, đặc biệt là ở khâu thi cử. Ông hiện đã là người nổi tiếng, được Bộ trưởng tặng bằng khen và đến tận nhà thăm. Trước khi làm việc này, ông có nghĩ kết quả sẽ tốt đẹp như ngày hôm nay? Thực tình những điều này nằm ngoài suy nghĩ của tôi. Lúc đầu, tôi nghĩ chỉ xử lý ở nội bộ trong Sở, trong Ngành nhưng rồi tình huống “trớ trêu” đẩy tôi ra trước dư luận. Đến hôm nay, tôi vẫn không ngờ việc làm nhỏ bé của mình lại nhận được sự đồng tình, ủng hộ mạnh mẽ và đông đảo đến thế. Mỗi ngày, tôi nhận được hàng trăm bức thư từ mọi miền đất nước và cả đồng bào ta ở nước ngoài gửi về hưởng ứng. Và cả đe doạ? Có. Nhưng rất ít. Chính thức thì cho đến hôm nay chỉ có hai bức thư từ bưu cục Vạn Điểm và bưu cục Thường Tín (Hà Tây) gửi với lời đe dọa “phải trả giá”. Điều mừng nhất là học sinh của tôi rất ủng hộ thầy vì “điều chúng em cần nhất là sự công bằng”. Đây cũng là một trong những động lực để tôi bất chấp nguy hiểm. Không thù ghét cũng không màng công danh Nhưng cũng có suy luận rằng ông thù ghét cá nhân ai đó...?. Đúng là cũng có thể có ai đó nghĩ như vậy và tôi không lạ về điều đó. Nhưng tôi xin được nói thẳng, tôi đã bức xúc từ nhiều năm trước. Cụ thể là năm 2003, khi làm giám thị ở Phú Xuyên B, tôi biết ở đây người ta đã thu của mỗi học sinh 150 ngàn đồng để chi cho ăn uống, bồi dưỡng đường sữa, hoa quả và phong bì 300 ngàn đồng/giám thị. Tôi và một số đồng nghiệp đã rất khổ tâm, nhất là khi vào phòng bảo vệ, thấy bốn máy photocopy hoạt động hết công suất. Sau đó, bài thi được đem chia cho các thí sinh tại các phòng như chia bài lá. Tôi mời chủ tịch hội đồng thi xuống và phản đối quyết liệt, doạ sẽ đưa lên Bộ. Thế nhưng họ xin và hứa sẽ không để chuyện này tái diễn. Tại sao khi đó họ xin, ông đồng ý, còn năm nay lại không? Thật ra khi ấy, tôi cũng chỉ “võ mồm” thế thôi chứ nếu mình làm to chuyện, họ xoá sạch hiện trường rồi lật lại thì mình làm gì có chứng cứ? Vì vậy, ức thì ức nhưng đành phải chịu. Hội Khuyến học Việt Nam gửi thư chúc mừng thầy giáo Đỗ Việt Khoa Hà Nội, ngày 12/7/2006 Thân gửi thầy giáo Đỗ Việt Khoa! Nhân dịp thầy giáo được Bộ trưởng Bộ Giáo dục & Đào tạo tặng Bằng khen về thành tích chống tiêu cực, Hội Khuyến học Việt Nam xin gửi tới thầy giáo lời chúc mừng thân thiết. Trên thực tế, chủ trương chống tiêu cực trong giáo dục cũng là một hình thức khuyến học. Hội Khuyến học Việt Nam đánh giá cao việc làm vừa qua của thầy và đồng thời mong muốn thầy tiếp tục góp phần cùng chúng tôi trên con đường hướng tới mục tiêu "Cả nước trở thành một xã hội học tập". Chúng tôi cũng đánh giá cao sự tin cậy của thầy đối với báo Khuyến học & Tòa Soạn, cơ quan ngôn luận của Hội Khuyến học Việt Nam thời gian qua. Phó Chủ tịch kiêm Tổng Thư ký Hội Khuyến học Việt Nam GS. Phạm Tất Dong Sự nổi tiếng bao giờ cũng là một áp lực. Ông có lo ngại mình có thể sẽ bị trả thù hay khó khăn trong công việc? Tôi không sợ sự trả thù vì tôi hiểu những việc tôi làm đã và tiếp tục nhận được sự ủng hộ của đông đảo quần chúng nhân dân. Điều tôi lo sợ chính là những thách thức tôi tự đặt ra cho mình. Nghĩa là tôi phải sống trung thực hơn, có trách nhiệm hơn, gương mẫu hơn... Tôi rất sợ có một ngày nào đó, người ta bảo: “Thầy Khoa chống tiêu cực ngày trước giờ đang làm điều xấu”. Thật tình, tôi luôn nghĩ mình là kẻ nổi tiếng bất đắc dĩ và đau xót. Giá như tôi không phải nổi tiếng thì hay biết chừng nào. Tại sao vậy? Tôi nổi tiếng vì đấu tranh chống tiêu cực trong thi cử nói riêng, trong học đường nói chung. Vậy nếu thi cử và học đường không có hoặc rất ít tiêu cực thì sẽ không có hoặc ít có đấu tranh và khi đó, tôi sẽ sống bình dị ở một ngôi trường nơi phố huyện. Khi ông quyết định đương đầu với tiêu cực, nơi đầu tiên ông gọi điện là báo Khuyến học & Tòa Soạn. Vì sao ông lại làm điều này? Khuyến học & Tòa Soạn là tờ báo tôi đọc thường xuyên từ mấy năm nay. Trong kỳ thi tốt nghiệp, tôi thấy báo có nhiều bài đấu tranh mạnh mẽ, thẳng thắn và không kém phần quyết liệt. Tôi đã gọi điện đến báo để phản ánh tình hình đồng thời xin số máy điện thoại của Thứ trưởng Bành Tiến Long.Rất mừng là chỉ 2 tiếng sau khi tôi gọi điện đến toà soạn, trên Tòa Soạn điện tử đã xuất hiện bài: “ Giám thị tố cáo… giám thị ”. Thật tình, cái “tít” này chưa đích đáng lắm vì cho đến bây giờ, tôi chưa tố cáo một giám thị nào tiêu cực mà chỉ tố cáo tiêu cực trong thi cử. Và từ đó, Tòa Soạn luôn đồng hành cùng tôi cả trong những giai đoạn khó khăn nhất. Tôi đã gửi niềm tin đúng chỗ. Vì vậy, một lần nữa qua quý báo, cho tôi gửi lời cám ơn tới tân Bộ trưởng Nguyễn Thiện Nhân, tới các cơ quan báo chí và dư luận trong nước cũng như đồng bào ta ở nước ngoài đã động viên tôi cả về tinh thần lẫn vật chất. Cũng xin nói thêm là nhiều người còn gửi cả tiền cho tôi như bác Nguyễn Trọng Mỹ (Hà Nội) đã tặng tôi một triệu đồng để “mua giấy bút chống tiêu cực”. Xin cám ơn ông! Nguyễn Hoàng (Thực hiện) Baì naỳ thể hiện sư đông2 tình cuả moị ngươì | | | | |
|
|
Tue Jun 08, 2010 6:18 pm | | Tiêu đề: Re: Đỗ Việt Khoa | |
| | | | | | Baì 2 Kết cục… mất dạy của thầy Đỗ Việt Khoa là hệ quả tất yếu từ một kiểu lối dựng anh hùng của báo chí. Thầy giáo Đỗ Việt Khoa trong chương trình “Người đương thời” cách đây vài năm Câu chuyện thầy giáo Đỗ Việt Khoa lại nóng trên báo chí. Thầy Khoa định nghỉ dạy. Báo chí như thể bị sốc. Như thể vụt mất một… tượng đài chống tiêu cực mà chính họ vừa dựng lên. Cũng cảm thông cho báo chí. Bởi trong một xã hội toàn người câm thì việc dám nói của thầy Khoa quả là một của hiếm để tuyên truyền. Nhưng báo chí đã thổi quá đà. Cứ mỗi ngày, mỗi sáng là hàng chục bài dựng chân dung thầy như một người hùng. Từ một… ông giáo làng, hình ảnh thầy Khoa ngày một vụt lớn như thể một tượng đài chống tiêu cực.Cả nước biết thầy. Rồi thầy thành “người đường thời”. Ngồi ghế “người đương thời”, thầy nói như vĩ nhân! Thế nên, cái kết cục… mất dạy (giã từ nghề giáo) của thầy bây giờ là điều không quá bất ngờ (xin lỗi thầy Đỗ Việt Khoa, tôi dùng lối chơi chữ này không nhằm nhạo báng thầy, mà để nói tới một bi kịch đáng nhạo báng khác trong lối thổi anh hùng của báo chí và trong bản chất của một nền giáo dục vốn sẵn khá nhiều điều… mất dạy- giáo dục phản giáo dục!). Đó là cái “tội” của báo chí. Bi kịch của thầy Khoa phần lớn do sự thổi dựng của báo chí. Hệ quả tất yếu của một kiểu lối dựng anh hùng trong thời buổi khan hiếm những tấm gương điển hình “người tốt việc tốt”. Nếu bình tĩnh và chừng mực hơn, có thể báo chí và thầy Khoa sẽ góp phần kéo cái đích của việc “đấu tranh” đến gần hơn, chứ không phải vô tình lại đẩy nó… vời xa như bây giờ. Về phần thầy Khoa. Tôi tôn trọng việc làm của thầy, đặc biệt là trong một môi trường mà hầu như tất thảy ai cũng chọn cách câm lặng. Nhưng tôi cũng ngộ như thầy Văn Như Cương: Hình như thầy Khoa không bình thường?
Không dám nói nhiều. Nhưng tôi giật mình khi nghe những phát biểu của thầy trên báo, trên truyền hình. Càng hốt hoảng và… bật cười khi nghe tin thầy ứng cử Đại biểu Quốc hội.
Mặt khác, cứ có cảm giác thầy Khoa luôn nghĩ mình rất gần gũi thầy Nhân Bộ trưởng (nay là Phó Thủ tướng). Hình như trước khi quyết định giã từ nghề giáo, thầy Khoa cũng đã chủ động bắn tin đến thầy Nhân Phó Thủ tướng và ông Chánh Thanh tra Bộ Giáo dục- Đào tạo ?
Ngay từ khi chuyện thầy Khoa mới nóng, tôi đã viết những dòng này:
Chuyện thầy giáo Khoa một mình ngáng gậy chống… trời làm om cả nước. Dư luận đồng tình, dân chúng ngợi khen. Nhưng không ít (nếu không muốn nói là quá nhiều) đồng nghiệp của thầy, những giáo viên đang đứng trên bục giảng lại cười khỉa thầy là "thằng điếc". Tôi nghe nhiều lắm. Và vì thế đến giờ, dẫu ủng hộ quyết định tự ứng cử Quốc hội của thầy, nhưng tôi không dám tin vào khả năng trúng cử. Và hồi đó, phải đợi lâu lắm, khi sự việc inh ỏm cả nước, khi tính mạng thầy và cả gia đình có nguy cơ bị đe dọa…. Lúc đó ông Bộ trưởng mới tiền hộ hậu ủng đẫn đoàn quan chức có đủ nhà báo, truyền hình về thăm thầy để… quay phim chụp ảnh. Dường như sau chuyến thăm ấy, ông Bộ trưởng có vẻ được điểm, phiếu có vẻ… tăng. Có lẽ cũng chính vì thế mà cái phong trào "chống tiêu cực" trong giáo dục nhân chuyện thầy Khoa được thổi lên mấy tháng rồi lại… bình yên! Nực cười đến độ lãnh đạo nhà trường nọ yêu cầu các thầy cô phải nộp bản báo cáo thành tích "chống bệnh thành tích và chống tiêu cực" đúng hạn, nếu không sẽ bị trừ điểm… thi đua!
Chuyện thầy Khoa, ngay từ lúc đầu đã được nhân điển hình để dồn phiếu cho một chuyện khác, một phong trào khác.
Báo chí không ngộ ra. Thầy Khoa không ngộ ra. Và cả một đội ngũ đông đảo những người ủng hộ thầy Khoa cũng đã không ngộ ra điều này.
Nhiều cái ngộ quá, cộng với công nghệ thổi dựng của báo chí khiến thầy Khoa như người hùng trên mây.
Đó là bi kịch từ chuyện ngộ ở chính thầy Khoa.
Về phía nhà trường. Tất nhiên không ai gật đầu đồng ý trước kiểu lối thi cử và giáo dục hiện lộ trong những đoạn clip của thầy Khoa. Nhưng có ai, khi nào thử đặt mình đứng về phía những người thầy khác của trường Vân Tảo?
Nhiều người bảo: mình không làm gì sai thì không mắc gì phải sợ. Đúng. Nhưng có ai, có người thầy nào chịu nổi khi lúc nào, ngày nào cũng có người cặp kè cái máy ghi âm, theo dõi từng bước chân để phục thu tất tật những gì mình chuẩn bị nói? Một ngày hai ngày còn cố im chịu được. Nhưng mãi mãi quanh năm suốt tháng như thế thì… không nổi đóa lên mới là lạ!
Vì thế, tôi đồng với cách nghĩ của giáo sư Văn Như Cương khi lắc đầu không nhận thầy Khoa, cho dù trước đó ông đã hứa (Đọc thêm bài trên Vietnamnet vào ngày 23/05/2010: Lời hứa của hiệu trưởng danh tiếng với thầy Khoa đã tắt). Giả như tôi là hiệu trưởng như giáo sư Cương, tôi cũng lắc đầu nói không với thầy Khoa. Bi kịch của thầy Khoa - âu cũng chính là bi kịch của nền giáo dục! (Theo Trương Duy Nhất Blog) BÀI NÀY PHÊ PHÁN HƠI NHIỀU | | | | |
|
|
Trang 1 trong tổng số 1 trang | |
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
|
|