-‘๑’- Chuyên Toán Bến Tre 09-12 -‘๑’-
Chúc mừng bạn đã đăng nhập thành công. Xin chờ giây lát để trở về trang chủ forum.
-‘๑’- Chuyên Toán Bến Tre 09-12 -‘๑’-
Chúc mừng bạn đã đăng nhập thành công. Xin chờ giây lát để trở về trang chủ forum.
-‘๑’- Chuyên Toán Bến Tre 09-12 -‘๑’-
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTrang Chính  Đăng kýĐăng ký  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Lưu ý: Gõ Tiếng Việt có dấu, viết đúng chính tả
 Bá Khả (3384)
 >>>lonely<<< (1710)
 quythanhkhuu (1304)
 kendy_girl202 (1043)
 truc_quynh_1994 (885)
 peheophuthuy (767)
 [A]chijioltiz[o] (711)
 Svat_94 (536)
 [P]....[lẶng]im..... (495)
 Su_147617 (426)

Share | 

 

 Tuyết đen kì 1

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tuyết đen kì 1 EmptyWed May 12, 2010 6:39 pm

>>>lonely<<<
♥♥♥...Yêu một người... là... chấp nhận... buông tay người ấy ra.......khi......... người ấy........ muốn....... nắm chặt lấy.... một.... bàn tay... khác...♥♥♥...
>>>lonely<<<

Thalès
Thalès

Giới tính : Nữ
Cung : Hổ Cáp
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 1710
Tài khoản Tài khoản : 3440
Được cảm ơn : 49
Sinh nhật Sinh nhật : 04/01/1994
Tuổi Tuổi : 30
Đến từ Đến từ : ♥♥♥ELF Club♥♥♥
Châm ngôn Châm ngôn : ♥♥♥...Yêu một người... là... chấp nhận... buông tay người ấy ra.......khi......... người ấy........ muốn....... nắm chặt lấy.... một.... bàn tay... khác...♥♥♥...
Level: 30 Kinh nghiệm: 1710%
Sinh mệnh: 1710/100
Pháp lực: 30/100

Bài gửiTiêu đề: Tuyết đen kì 1

 
Chương 1: Bắt đầu từ một nụ hôn
Tuyết đen kì 1 1218526832_tuyet%20den

Đám cưới tang tóc.
Đám cưới quý tử của huyện lệnh lão gia chưa gì đã trở thành đại tang.
Tiệc cưới đã chuẩn bị sẵn. Cờ hoa chăng đầy. Xiêm y lộng lẫy đã đưa tới nhà dâu. Cậu ấm Vĩnh Phúc kết hôn với đại tiểu thư võ đường Lưu gia, tên gọi Đông Tử. Có nghĩa võ đường danh giá nhất huyện sẽ được sát nhập vào nhà quan. Có nghĩa quan huyện khỏi phải e dè Lưu gia kia ngoài mặt là võ đường, danh chính ngôn thuận, nhưng thực chất trong có bè phái với sơn tặc hay không.
Quan trọng hơn nữa, Lưu Đông Tử là một trong những thiếu nữ xinh đẹp nhất vùng lại võ thuật đầy mình. Từ khi cậu ấm Vĩnh Phúc tình cờ gặp được và tình cờ nhận một cái tát của Đông Tử, hắn đã quyết định bằng mọi giá phải đem Đông Tử về làm thê tử. Để đứa con gái ngang bướng kia hằng ngày phải mang khăn ấm cho cậu chùi chân.
Vậy mà, ngay ngày rước dâu, Đông Tử lại chết ngắc. Chết cứng đờ.
Thoạt đầu nhà gái giấu giấu giếm giếm, từ năm ngày trước lễ đã kiên quyết không cho gặp mặt. Sau huyện lệnh lão gia làm dữ, Lưu gia mới thú nhận Đông Tử đi bảo tiêu một chuyến hàng sang huyện bên đến sát ngày hôn lễ mới về.
Huyện lệnh lão gia nghĩ rằng cô dâu bỏ trốn nên đùng đùng cho lính truy bắt, cả võ đường họ Lưu bị bao vây trong suốt năm ngày liền. Chỉ chờ có người vùng dậy là lính sẽ giết sạch võ đường, viện rằng “phản lại triều đình”. Chiêu cũ xì.
Cô dâu bỏ trốn, vậy mà chuyến hàng Đông Tử bảo tiêu thật đã đến nơi an toàn. Chủ chuyến hàng quả quyết Đông Tử đã quay về, họ còn nói Đông Tử nôn nóng muốn về sớm để không lỡ hôn lễ. Vậy mà 5 ngày sau đó, đoàn bảo tiêu vẫn không thấy tăm hơi.
Quân lính cày nát cả những huyện lân cận, vẫn không thấy manh mối. Như thể Đông Tử cùng 10 bảo tiêu đã bốc hơi vào không trung.
Lưu gia trang thề sống thề chết rằng Đông Tử sẽ trở về đúng ngày thành hôn, lại cho người chuẩn bị hôn lễ như không có gì xảy ra.
Đúng thật, sáng ngày cưới, đoàn bảo tiêu trở về. Đông Tử cũng trở về.
Đoàn bảo tiêu không nói một lời, ai nấy mặt mày thất sắc, về đến nơi thì lăn ra ói mửa. Đông Tử cũng chẳng giải thích gì, chỉ lẳng lặng mặc áo cưới và trang điểm kĩ càng.
Huyện lệnh lão gia thấy thế mới nơi lỏng lệnh bao vây võ đường. Và lễ kết hôn bắt đầu đúng dự định.
Đến khi chuẩn bị hành lễ, cô dâu Đông Tử bảo chóng mặt xin uống hớp trà. Uống xong thì mặt mày tái ngắt, lăn đùng ra đất, lay sao cũng không dậy. Khi lang y đến thì mặt Đông Tử đã trắng toát, môi thâm tím, mạch và nhịp thở cũng tắt mất.
”Cô dâu chết rồi!” - lang y phán. “Trúng độc mà chết”. Khách mời lẫn chủ hoảng hốt vứt hết những ấm trà trong tiệc. Nhưng lạ thay, không thấy chất độc được bỏ ở đâu.
“Xem ra cô dâu đã bị trúng độc cách đây mấy ngày rồi” - thầy y phán thêm, trấn an mọi người.
Vĩnh Phúc không tin, xông lại, tận tay chạm vào xác cứng đờ rồi điên tiết đòi xử tội cả võ đường vì cô dâu tự tử.
Ngay lúc đó, từ trên trần, bông tuyết rơi lác đác xuống áo cô dâu.
Bông tuyết đen như than.
Mọi người ngước nhìn lên mới thấy một hắc y nhân bịt mặt ngồi trên thanh gác trần. Đó là một thanh niên cao lớn, gương mặt che kín dưới mặt nạ bằng bạc ngả sang đen. Phần lộ ra chỉ có đôi mắt với ánh nhìn rất lạnh lẽo nhưng có lẽ nếu không che mặt đi, gương mặt có thể rất dễ nhìn. Hắn mặc áo choàng đen, lại dắt nhiều ống kim loại quanh người như một bộ giáp. Tayđeo găng cũng đen, cầm theo một cây gậy kim loại.
Hắc y nhân hờ hững nhìn. Một con bọ cạp lớn ngọ nguậy đuôi bò chầm chậm trên vai hắn. Hắn cũng chẳng có vẻ phiền gì về nó. Con vật ngọ nguậy bò phủi lớp bụi đen trên áo choàng xuống.
Bụi nước đá.
Bụi tuyết.
Bụi tuyết màu đen.
Hắc y nhân có lẽ đã ngồi quan sát đám cưới ngay từ đầu nhưng không ai hay biết. Hắn không nói gì, cũng chẳng có vẻ muốn gây hấn. Nhưng diện mạo và trang phục toát lên vẻ kì dị, lạnh lẽo và chết chóc.
Đến khi cả đám khách lẫn chủ tiệc cưới nháo nhào thì con người kì dị này thong thả phi thân xuống. Liếc nhìn xác cô dâu Đông Tử lúc này đã bắt đầu cứng đờ, nhếch mép rồi thong thả bước ra cửa.
Nhà Vĩnh Phúc và cả Lưu gia tuốt gươm định cản lại nhưng một người trong đoàn bảo tiêu sống sót trở về hét lên:
”Đừng! Chết đó!!!”
Cả hai gia tộc mới định thần nhìn kĩ. Tuy người khách bí ẩn này không trang bị gươm giáo, nhưng đâu đó trong chiếc áo, có thể thấy lấp lánh ánh bạc của vảy rắn khi những con vật này uốn éo, cựa quậy, và những con nhện đen to lớn thì đong đưa trong chiếc áo choàng.
Người khách bước ra cửa mà không bị cản trở gì. Cả đám tiệc yên lặng như tờ tránh đường cho hắn bước. Chỉ có tiếng rít của loài rắn trong mỗi bước tiến và có cái gì đó rất lạnh lẽo về con người này. Khi hắn bước đi, toàn thân như bao bọc bởi một lớp khí lạnh, và bụi tuyết đen lại thỉnh thoảng rơi lác đác.
Đến khi người lạ đi khuất, bảo tiêu khi nãy mới cất nên lời: “kẻ đó là... là... chính là hắn đi cùng với đám dị nhân trong rừng. Chính hắn giết Đông Tử“.
Lang y đang chẩn bệnh cho Đông Tử, nghe thế ré lên, buông xác xuống. Đến lúc này, mọi người mới thấy rõ một dấu hoa tuyết màu bầm đen nổi trên cổ Đông Tử.
Dương Kiến Minh, một bậc thầy về võ thuật có mặt trong đám cưới, cũng là sư phụ của huyện lệnh công tử Vĩnh Phúc nhận ra ngay dấu đen đó. — “Ta biết cái dấu này...” Ông hốt hoảng.
“Bốn năm về trước cả võ đường Hàn gia ở huyện Đông Sơn hơn hai trăm nhân mạng đã bị đầu độc chết với dấu đen y như vậy. Trong giới sát thủ nổi tiếng cả thiên hạ chỉ có một người có khả năng dùng loại độc này... Tên đó nhất định là....”

* * *

Đông Tử ngạc nhiên khi nhận ra ông lão gù và đứa con dị tật cùng người vợ nghèo mà đoàn bảo tiêu dừng lại cho thức ăn hóa ra không phải dân thường. Ông lão gù thoạt đầu tưởng già nua yếu ớt nhưng kì thật nhanh nhẹn, khỏe mạnh khác thường. Cái lưng gù như mai rùa, cứng như sắt thép. Lão già đưa lưng ra đỡ rồi dùng cặp chuông đồng đánh 10 bảo tiêu nhà họ Lưu lăn quay. “Đứa con dị tật” tuy bộ dạng nhăn nhóm như thằn lằn, mặt mày rúm ró xấu xí, nhưng đánh đòn nào ra đòn đó, lại thêm bộ móng tay sắc nhọn như dao, đánh xong hay lè lưỡi liếm sạch máu trên móng. Người phụ nữ đi cùng chẳng thèm nhúng tay vào trận giao tranh, ả chỉ đứng phe phẩy quạt như người ngồi xem một trò hay, lâu lâu lại tỏ ra thất vọng khi Đông Tử ra đòn hụt. Ả có vẻ chán khi hai gã dị nhân loáng cái đã hạ gục 10 Lưu gia bảo tiêu.
Xem ra, Đông Tử và 10 người trong Lưu gia không phải đối thủ của ba người này. Ba người bộ dạng kì lạ, trừ người phụ nữ xinh đẹp ra, đều xấu xí dị tật, nhưng đều là những cao thủ đã luyện võ nhiều năm, thế gian không bao nhiêu người.
Đó là chuyện năm ngày trước.
Trên đường về, Đông Tử gặp ba người. Thoạt đầu họ giả dạng gia đình đi xin ăn, kêu rên đói khát. Đông Tử nghĩ tới đám cưới sắp đến, lòng buồn buồn, lại thấy gã gù và gã dị tật bộ dạng ghê tởm nên mới trúng kế lại gần. Thế là thoáng cái, đoàn người bị đánh bầm dập, lóp ngóp giữa rừng. Chỉ mình Đông Tử còn đứng vững bởi lẽ mỗi khi gã gù chuẩn bị ra đòn hay gã dị tật muốn ra vuốt thì người phụ nữ lại hét lên: “nhẹ tay thôi, coi chừng hư cái mặt nó!” Thế là cứ như mèo vờn chuột một mình, Đông Tử bị hai người vừa vờn vừa đánh.
Lát sau Đông Tử kiệt sức, ngồi phệch xuống, mặc kệ hai tên quái nhân vừa cười vừa giỡn vòng quanh.
”Các người là ai? Các người muốn giết thì giết, bọn ta trên đường về, không còn vàng bạc châu báu đâu mà cướp!” Đông Tử nói. Có lẽ chuyến đi này, trên lúc nào hết, Đông Tử muốn gặp sơn tặc. Nếu bị giết giữa rừng, cô khỏi phải quay về làm vợ Vĩnh Phúc !
“Ta không phải cướp! Cũng chẳng thích giết người!” - người phụ nữ nói — “tiểu nha đầu này thiếu hiểu biết thật. Gặp cao thủ mà không biết thi lễ!”
”Nếu biết thì đâu có giỡn với tụi mình lâu như vậy!” - gã gù cười khà khà. Gã kéo áo chùi mồ hôi, điệu bộ hể hả, gã chùi chùi cặp chuông cho sáng loáng lên rồi nheo mắt nhìn Đông Tử. “Tiểu nha đầu này cũng khá. Nếu để vài năm, chắc chắn sẽ còn tiến xa!”
”Tiếc quá!” - Gã dị tật nói — “Hoán Diện Nhân tỉ lại muốn dung mạo của nó ngay hôm nay! Vả lại, tôi đã phát chán với khuôn mặt của bả rồi!”
Nghe đến đây, Đông Tử chợt nhận ra ba người là ai. Người phụ nữ đỏng đảnh kia là Hoán Diện Nhân vậy hai người còn lại chỉ có thể là Cự Giải Lão Lão và Hiết Hổ công tử. Họ là ba trong số thập bát dị nhân nổi tiếng giang hồ.
Thập bát dị nhân, thiện ác lẫn lộn, đều là 18 người diện mạo kì lạ, võ công phi phàm và hành tung xưa nay không mấy người biết. Đông Tử từng nghe đồn đại về họ nhưng không ngờ ba trong số ấy lại xuất hiện tại đây.
Hoán Diện Nhân tiến lại gần Đông Tử xăm soi gương mặt cô “Trông cũng tàm tạm... gương mặt này đơn giản quá, không hợp phong thái của ta. Nhưng dẫu sao khuôn mặt ta cũng đã cũ rồi” Ả nói, tay gãi gãi má, gãi đến đâu thì lớp da tróc đến đó như thạch cao khô. Một con mắt vì thế cũng chảy xệ xuống.
Hoán Diện Nhân vốn hữu sinh vô diện. Đông Tử nhớ lại... Ả bắt người rồi dùng công lực đổi gương mặt mình lấy dung nhan của người đó. Hóa ra trận giao tranh vừa rồi, là vì Hoán Diện Nhân muốn thử công lực và muốn gương mặt của Đông Tử. Đông Tử nhìn kĩ gương mặt hiện tại của Hoán Diện Nhân, đoán biết đó sẽ là khuôn mặt của mình sau khi tráo đổi. Hoán Diện Nhân lúc nào cũng chọn thiếu nữ đẹp nên gương mặt ả không đến nỗi nào... khổ nỗi khuôn mặt hiện thời của ả hơi lớn tuổi và lại cũ nên đã bắt đầu vỡ ra từng mảnh.
Kệ, không phải lúc lựa chọn. Chưa lúc nào, Đông Tử lại giống người sắp chết đuối vớ được cọc như vậy.
”Tỉ tỉ muốn gương mặt của tôi? Tôi sẵn sàng đổi cho! Thậm chí, tỉ tỉ còn có thể vào quan gia làm con dâu hưởng vinh hoa phú quý!” Đông Tử gạ gẫm.
Hoán Diện Nhân phá lên cười “Sao? Bị ép gả cho ai à? Ta đây kim ngân châu báu thích là có, chẳng cần làm vợ thế thân cho ai đâu”.
Bị đoán trúng, Đông Tử hơi chột dạ nhưng cũng nảy ra một ý “nhưng ta đã bị gả đi rồi, lại vào nhà quan nữa, ngươi đi lại với gương mặt ta, thế nào cũng bị bắt! chi bằng hãy giả làm ta, qua hết đám cưới là được rồi!?”.

 

Tuyết đen kì 1

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
-‘๑’- Chuyên Toán Bến Tre 09-12 -‘๑’- :: -‘๑’- Chuyên Mục Truyện -‘๑’- :: -‘๑’- Truyện chữ, tiểu thuyết -‘๑’--
Có Bài Mới Có bài mới đăngChưa Có Bài Mới Chưa có bài mới
Fixed and up by [A]dmin .
Copyright © 2007 - 2010, cHuYeNtOaN0912.fOrUm-vIeT.nEt .
Powered by phpBB2 - GNU General Public License. Host in France. Support by Forumotion.
Xem tốt nhất ở độ phần giải lớn hơn 1280x1024 và trình duyệt Firefox
Get Firefox Now Get Windows Media Player Now
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất