NGƯỜI EM NĂM XƯA
Em là ai? Phải người tôi yêu mến!
Mới hôm nào chung lớp học quen tên
Nhớ không em? Khi nắng hạ vừa lên
Ta sánh bước bên hành lang lớp học
Còn áy náy, bạn bè thân trêu chọc
Em ngại ngùng ngoảnh mặt bước sang bên
Nhớ không em? Ngày ta đã gọi tên
Tiết học đó lòng sao nghe vắng vắng
Trưa tan học đôi mắt em thầm lặng
Em hiểu lòng tôi? Tôi hiểu nỗi niềm riêng
Tháng ngày qua từng nét chữ nghiêng nghiêng
Em viết cho tôi vẫn còn nguyên dấu đó
Thời gian trôi qua sân trường phượng đỏ
Rộn tiếng ve sầu đầu ngỏ vang lên
Nhớ đi em! Ta không thể tìm quên
Dù cho đó điều không nên vướng bận
Tôi thiết nghĩ: nếu sống đời lận đận
Yêu nhau là đem dấu chặt trong tim ?
Nhớ đi em! Nào em đã tìm quên
Dù ngày ấy đã vào trong dĩ vãng
Nhưng em ơi! Chắc là em quên lãng
Bởi chúng ta hại lối sống cách rời
Em thì mơ những chuyện quá xa vời
Tôi bối rối với thời gian hối hả…
… gặp lại em trong phút giây vội vã
Em đã quên chưa người bạn cũ hôm nào
Nói em quên sao em vẫy tay chào!
Em vẫn như xưa vời nụ cười duyên dáng
Tôi kể em nghe chuyện đời tôi lai láng
Tiếc thay là hạn hẹp mảnh thời gian
Viết cho em tôi sẽ viết từng trang
Từng dòng chữ rõ ràng cho em đó!
Chắc em hiểu lặng nghe em bày tỏ…
Chuyện ưu tư… qua rồi tuổi trăng nghiêng
Còn những gì giây phút ấy thần tiên
Em vẫn là em nhưng còn đâu thơ ngây nữa
Vẫn bình dị như ngươi em mấy thuở
Mặc cho dòng đời lặng lẽ dần trôi
Nhưng giờ đây… còn biết gọi tên thôi
Nguyễn Anh Lương - Mùa hè Sài Gòn
Nguồn: MathScope.ORG