-‘๑’- Chuyên Toán Bến Tre 09-12 -‘๑’-
Chúc mừng bạn đã đăng nhập thành công. Xin chờ giây lát để trở về trang chủ forum.
-‘๑’- Chuyên Toán Bến Tre 09-12 -‘๑’-
Chúc mừng bạn đã đăng nhập thành công. Xin chờ giây lát để trở về trang chủ forum.
-‘๑’- Chuyên Toán Bến Tre 09-12 -‘๑’-
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTrang Chính  Đăng kýĐăng ký  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Lưu ý: Gõ Tiếng Việt có dấu, viết đúng chính tả
 Bá Khả (3384)
 >>>lonely<<< (1710)
 quythanhkhuu (1304)
 kendy_girl202 (1043)
 truc_quynh_1994 (885)
 peheophuthuy (767)
 [A]chijioltiz[o] (711)
 Svat_94 (536)
 [P]....[lẶng]im..... (495)
 Su_147617 (426)

Share | 

 

 THIÊN THẦN CỦA TÔI bài văn viết về thầy cô giáo mình đem nộp nè

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
THIÊN THẦN CỦA TÔI bài văn viết về thầy cô giáo mình đem nộp nè EmptyThu Dec 09, 2010 9:58 pm

truc_quynh_1994
Dù cho điều gì xảy ra chăng nữa, cả những khi sầu muồn nhất , ta vẫn cảm nhận rằng thà yêu và thất tình còn hơn chẳng bao giờ biết nghĩa yêu đương.
truc_quynh_1994

Giáo Sư
Giáo Sư

Giới tính : Nữ
Cung : Bạch Dương
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 885
Tài khoản Tài khoản : 1306
Được cảm ơn : 20
Sinh nhật Sinh nhật : 06/04/1994
Tuổi Tuổi : 30
Đến từ Đến từ : Châu Thành - Bến Tre
Châm ngôn Châm ngôn : Dù cho điều gì xảy ra chăng nữa, cả những khi sầu muồn nhất , ta vẫn cảm nhận rằng thà yêu và thất tình còn hơn chẳng bao giờ biết nghĩa yêu đương.
Level: 30 Kinh nghiệm: 885%
Sinh mệnh: 885/100
Pháp lực: 30/100

Bài gửiTiêu đề: THIÊN THẦN CỦA TÔI bài văn viết về thầy cô giáo mình đem nộp nè

 
_ Ba cấm con thi sư phạm!
Ba tôi nói thế ngay khi ông biết tôi định nộp đơn thi vào trường Sư phạm. Từng lời nói của ông như từng nhát dao đâm toạc tim tôi, như một chiếc kéo đan tâm cắt vụn ước mơ của tôi thành trăm mảnh…
Nghề giáo. Đó là ước mơ cả đời tôi. Cái ước mơ ấy đã được tôi nuôi dưỡng từ nhỏ, từ cái thời còn học lớp chồi, từ ngày đầu vào lớp như con chim lạc đàn ngơ ngác chẳng biết gì. Tôi bối rối lạ lẫm. Chầm chậm giương mắt nhìn xung quanh, nhìn những món đồ chơi be bé xếp thành từng hàng ngay ngắn trên chiếc tủ gỗ màu hồng xinh xinh, nhìn những lá cờ nhỏ tí ti cắm trên một tấm bảng to đùng treo trên tường, nhìn một đám trẻ giống tôi chúng cũng đang ngơ ngác nhìn như tôi. Tôi quay cuồng trong cái cảm giác bỡ ngỡ, xa lạ. Và tôi khóc, khóc ngon lành, khóc oang oang, tru tréo, la hét đòi mẹ. Một bàn lạ, không phải bàn tay mẹ đặt nhẹ lên má tôi, lau nước mắt rồi lại phát nhè nhẹ vào mông tôi dịu dàng bảo tôi đừng khóc nữa. Cô xuất hiện trong cuộc đời tôi như thế đấy. Không bao giờ tôi quên giây phút ấy cả, tận bây giờ mỗi lần nhớ lại tôi vẫn nghe thấy một thoáng nhẹ nhàng trên đôi má.
Trong tâm trí một đứa trẻ bốn tuổi thì cô hiện ra như một thiên thần. Thiên thần trong những câu chuyện mà bà thường hay đọc cho tôi nghe từ một quyển sách to và nặng mà bà gọi là kinh thánh. Cô là thiên thần của tôi, tôi cứ tin là vậy và tin đến nỗi tôi luôn nghĩa rằng cô còn có cánh nữa cơ chỉ là bình thường cô cất nó ở đâu đó mà thôi. Và rồi tối đến cô sẽ mang cánh vào mà bay đến từng nhà thăm từng đứa trẻ và thăm cả tôi nữa. Cô sẽ đặt tay lên má tôi. Thật nhẹ.
Có lẽ mơ ước là nhà giáo của tôi bắt đầu từ ngày tôi gặp cô. Trẻ con, tôi chỉ muốn được như cô để có uy với lũ bạn. Chúng sợ cô một phép. Mỗi lần làm gì sai cô nhìn chúng tôi một cách nghiêm nghị và buồn buồn. Trước cái nhìn đó con tim nhỏ nhoi bé bỏng của tôi đập loạn nhịp trong lồng ngực. Lo sợ, hối hận, ăn năn. Một đứa trẻ như tôi đã trải qua những cảm giác ấy một cách vô thức chỉ bằng một cái nhìn mà thôi. Cô dịu dàng lắm và chẳng bao giờ trách mắng chúng tôi nhiều. Lúc phạm lỗi cô chỉ nhìn chúng tôi như thế rồi khuyên nhủ chỉ rõ chỗ sai của chúng tôi bằng một giọng nói nhẹ nhàng nhưng nghiêm nghị. Chỉ cần thế thôi chúng tôi đã ngoan ngoãn vòng tay xin lỗi cô rồi. Tôi yêu cô lắm. Càng yêu cô thì cái mong ước cháy bỏng là được trở thành một người giống như cô càng trở nên sôi sục trong tôi. Đúng rồi, ước mơ làm nhà giáo của tôi có từ ngày ấy.
Trong suốt những năm lớp chồi, lớp mầm rồi lớp lá cô đều dạy tôi. Cô và tôi đã có với nhau rất nhiều kỉ niệm nhưng tôi vẫn còn nhớ rất rõ kỉ niệm này… Trường mầm non xã tôi là một trường nghèo. Ngoài những món đồ chơi đã cũ do sử dụng nhiều năm trên chiếc tủ gỗ chúng tôi chỉ có vài chiếc xích đu nhỏ ngoài sân. Mỗi lần tiếng chuông ra chơi vang lên cả đám chạy vội ra sân. Đứa nào nhanh chân ra trước thì nhảy phóc một cái lên chiếc xích đu và cứ ngồi ì ra đó đu qua đu lại suốt cả giờ chơi trước những con mắt thèm thuồng của đám nhóc chậm chân hơn. Thường thì cái vinh dự ngồi xích đu ấy chỉ thuộc về mấy đứa lớp lá to khỏe mà thôi, còn tôi một con nhóc gầy còm ốm nhách học lớp mầm thì chỉ biết len lén ngồi lên cái xích đu kia lúc chúng bạn đã về hết. Tuy thế, mỗi lần thấy tôi buồn cô lại kéo tôi lại và bảo mấy đứa kia nhường chỗ cho tôi ngồi chơi một tí. Được ngồi trên cái ghế đu qua đu lại vài lần trước mặt chúng bạn đã làm tôi vui đế mê người và hãnh diện lắm lắm _ một cái hãnh diện thật trẻ con. Năm tôi học lớp lá thì trường mua được một chiếc cầu trượt. Một chiếc cầu trượtt. Trong đôi mắt nhỏ bé của tôi nó như một người khổng lồ mặc một chiếc áo nhiều màu đang le cái lưỡi dài bóng loáng chạm đến đất. Người không lồ ấy hiên ngang đứng sừng sững giữa sân trường cái lưỡi vẫn le dài chạm đến đất như muốn nếm thử cái mùi đất nồng nồng âm ấm của những buổi trưa oi ả. Đối với bọn trẻ quê tôi thì sự xuất hiện của chiếc cầu trượt kia không khác nào sự xuất hiện của một thiên thạch! Mấy đứa lớp lớn ra vẻ mạnh dạn đến gần chiếc cầu tuột rồi run run chạm tay vào thành trượt. Nhanh như cắt chúng rụt tay lại rồi quay về phía đám bạn hét ầm lên mặt vênh vênh ra vẻ tự đắc lắm. Chúng tôi nôn nóng mong chóng tới giờ chơi để được thử cái trò mới lạ này. Chuông vừa reo lên là trẻ con ở tất cả các lớp đổ ra sân. Các cô bắt chúng tôi xếp hàng dưới chân người không lồ và leo lên từng đứa một không được xô đẩy chen lấn và mỗi đứa chỉ được trượt một lần thôi. Tôi náo nức, hồi hộp nhóng lên nhóng xuống mong chóng tới lượt mình. Mấy đứa trượt xong cười thích thú, có đứa vưa trượt vừa hét ầm lên làm mấy đứa sau thêm hồi hộp, đứa nào cũng mê ra mặt. Rồi cũng đến lượt tôi. Tôi sung sướng bước từng bước trên chiếc áo nhiều mà của người khổng lồ kia và tưởng tượng đến cảnh được thả mình trên cái lưỡi dài sáng bóng kia. Thế nhưng có một điều tôi đã không ngờ tới. Lên đến đỉnh, nhìn xuống… Chao ôi… cao. Cao đến chóng mặt. Hai chân tôi bắt đầu run và mềm nhũn ra, đầu tôi thì xoay tròn như chong chóng. Và rồi… Tôi thấy trong miệng mình có vô vàn hạt cái nhỏ lạo xạo len lõi vào từng kẽ răng và cái gì đó mằn mặn tanh tanh. Đám bạn xung quanh la hét dữ dội. Một bàn tay nhẹ nhàng đỡ tôi dậy, bàn tay ấy giờ đây không lạ lẫm nữa mà lại rất quen thuộc, bàn tay của cô. Đến lúc này tôi mới cảm thấy một cảm giác đau, rất đau và ê ẩm cả người. Cô nhìn tôi, cô ôm tôi vào lòng và cô khóc. “Con không sao rồi”. Tôi cũng đang khóc, một đứa trẻ khóc vì đau nhưng nằm gọn trong vòng tay ấm áp hít cái mùi thơm dễ chịu từ cô tôi thấy cơn đau dường như dịu đi dần.
Sau cú bay tự do ấy tôi lãnh một vết đứt ngay cằm phải khâu ba mũi. Đau điếng. Mỗi lần nhìn vào cái mặt dán băng dưới cằm của tôi là cô lại thở dài. Cô nói con gái có sẹo trên mặt khổ lắm, trẻ con tôi chẳng biết khổ là gì nhưng thấy cô buồn tôi cũng buồn theo. Vết đứt ấy giờ đã để lại sẹo. Một cái sẹo nhỏ dưới cằm chẳng ai thấy cả. Nhưng mỗi lần vô tình chạm vào nó tôi bỗng thấy kí ức xưa hiện về. Tôi thấy cô và thấy hơi ấm từ người cô bao bọc lấy tối. Thấy một vòng tay thật ấm.
Tôi vào lớp một. Điều đó đồng nghĩa với việc phải xa cô. Nó làm tôi buồn lắm. Nhưng không sao cả, nhà tôi và nhà cô chỉ cách nhau năm phút chạy bộ. Mỗi ngày lúc mẹ không để ý là tôi chạy sang nhà cô. Gặp cô tôi vui lắm cứ ríu rít kể cho cô nghe, kể chuyện bạn bè mới, thầy cô mới rồi chuyện học hành cả chuyện tôi có một chiếc răng sâu đen thui nữa. Cô cũng vui lắm, mỗi chiều cô lại ra vừa hái mấy trái ổi để sẵn chờ tôi qua kể chuyện, lâu lâu tôi lại len lén chộp lấy trái ổi cạp một miếng rõ to rồi không đợi nhai hết lại tíu tít nói tiếp.Cô sống một mình nên có tôi sang chơi cô chỉ vui chứ không thấy phiền. Vậy nên bất kể khi nào rảnh tôi lại sang tìm cô, tìm thiên thần của tôi.
Cô là người thầy mà tôi quý trọng nhất. Cô dạy tôi rất nhiều thứ mà mẹ tôi vì công việc, vì cái bộn bề của cuộc sống đôi khi lại quên mất. Nấu ăn, may vá, cắm hoa… cô dạy tôi tất cả những việc mà cho rằng một đứa con gái phải biết làm. Cô dạy tôi cách cư xử với mọi người, dạy tôi biết quan tâm biết yêu thương. Cô dạy tôi làm một người tốt. Tình cảm tôi dành cho cô không đơn thuần là tình cảm thầy trò, đối với tôi, cô quan trọng hơn thế, cô như một người thân, một người mẹ. Phải rồi, cô là người mẹ thứ hai của tôi. Tôi yêu cô bằng tất cả tình yêu trong sáng của một đứa trẻ và giờ đây dẫu không còn trẻ con nữa nhưng tình cảm của tôi vẫn thế, vẫn mãi là bé con của cô, vẫn mãi yêu cô bằng trái tim ngây thơ của một con nhóc gầy còm ốm yếu, nhưng nhóc yêu cô.
Cô luôn bên cạnh an ủi chia sẽ với tôi những lúc tôi buồn. Vỗ về tôi bằng vòng tay ấm áp ngày nào những khi tôi đau khổ. Và cô động viên tôi vượt qua những thử thách trong cuộc sống. “Thất bại là mẹ thành công mà con” cô đã nói với tôi thế đấy. Thế là mỗi lần vấp ngã tôi lại tìm về vòng tay của cô rồi lại vui vẻ đứng lên làm lại từ đầu. Đừng gục ngã _ đó là bài học quý báu mà cô đã dạy cho tôi.
Lên cấp ba, tôi rời cái xã nhỏ nghèo nàn mà thân thuộc để lên tỉnh học. Trong cái cảnh sống nhộn nhịp, tấp nập chốn thị thành không lúc nào là tôi không nhớ về quê hương. Tôi nhớ con đường làng trơn trợt bùn lầy những hôm trời đổ mưa, nhớ ngôi trường mái lá dưới tán cây me tây già, nhớ ngày nước ngập bọn học sinh chúng tôi xắn quần nghịch nước trên sân trường. Và có một nỗi nhớ không bao giờ nguôi, tôi nhớ cô. Nhớ gương mặt dịu hiền, nhớ vòng tay ấm áp… Cô ơi, con nhớ cô lắm.
Cứ mỗi lần về quê tôi lại tranh thủ sang cô. Tôi lại kể chuyện cho cô nghe, mà sao chuyện nhiều thế kể mãi không hết được. Tôi cứ mong những ngày nghỉ thật dài để thời gian ở bên cô được lâu hơn nhưng mà sao nó chóng qua thế.
Rồi cũng đến lúc tôi phải dự tính hướng đi tương lai của mình. Ba mẹ muốn tôi làm bác sĩ _ một nghề có thu nhập cao mà mọi người đều mơ ước, hay chí ích ba mẹ muốn tôi trở thành một kĩ sư gì đó. Tôi thì chỉ muốn làm một cô giáo như cô, yêu thương , dạy dỗ những đứa học trò bé bỏng trở thành một người tốt, một người có ích. Tôi muốn giống như cô. Tôi muốn là một nhà sư phạm. Khi nghe tôi tâm sự chuyện này cô đã nói : “Con có biết sư pham nghĩa là gì không? Sư là thầy, còn phạm là khuôn thước, mẫu mực. Chấp nhận làm nghề giáo có nghĩa là con đã chấp nhận làm một tấm gương.”. Nghe cô nói tôi cũng thoáng chút lưỡng lự nhưng cái nhiệt huyết cùng ước mơ cháy bỏng vẫn không hề mất đi.
Đối với tôi, nghề giáo là một nghề cao quý. Ừ, có lẽ nó nghèo thật, thu nhập thấp không bằng mấy nghề “thời thượng” như kĩ sư, bác sĩ nhưng nó đẹp. Không biết tự bao giờ tôi đã yêu hình ảnh người thầy bên ngọn đèn tận tụy soạn từng trang giáo án trong những bài thơ, bài nhạc. Cái hình ảnh ấy đã để lại trong tôi nhiều ấn tượng sâu sắc: “vì hạnh phúc tương lai ánh đèn khuya vẫn miệt mài”, một cái gì đó thật đẹp. Không có những người thầy thì sẽ không có kĩ sư, bác sĩ. Bác Hồ đã dạy : “Vì lợi ích mười năm phải trồng cây. Vì lợi ích trăm năm phải trồng người”. Sự nghiệp trồng người ấy của đất nước rất cần đến những nhà giáo giỏi và tâm huyết, những người thầm lặng vun đắp nên tương lai của đất nước từ những “mầm non” ngày hôm nay. Và ước mơ của tôi là trở thành người chăm sóc tiếp theo cho những mầm non ấy. Nhưng ước mơ ấy đã bị ba tôi từ chối thằng thừng. Tôi biết ba tôi, chuyện gì ông đã không đồng ý thì tôi sẽ không được làm.
Cầm trên tay hồ sơ đăng kí thi đại học mà lòng tôi rối bời chẳng biết phải làm sao. Đang lúc ấy, tôi được tin cô mất.
Cô mất.
Thảng, tôi tưởng đó chỉ là một giấc mơ. Nhưng không, bấu mình một cái vẫn thấy đau. Mọi chuyện đã xảy đến như một cái lẽ tự nhiên mà cô đã nói “Con người rồi cũng phải trở về với đất”, nhưng với tôi cái lẽ tự nhiên ấy sao mà đau đớn quá. Tôi trở về thăm cô lần cuối. Ngôi nhà cũ vẫn thế, vẫn mái lá, vẫn vách gỗ, vẫn hai cây ổi quen thuộc sau hè. Nhưng có một thứ đã thay đổi. Nhà đổi chủ.
Cô ơi, giờ tìm cô con phải đến đâu đây. Lúc con vấp ngã vòng tay nào cho con lao vào, bờ vai nào cho con mượn khóc, bàn tay nào nhẹ nhàng lau nước mắt con đây. Con biết tìm đâu những khoảnh khắc bình yên lúc bên cô, tìm đâu được cái ấm áp dịu hiền mà cô đã cho co. Con tìm thiên thần của con ở đâu đây… Từ nhỏ đến giờ con đã kể với cô nhiều chuyện lắm con đã nói với cô rất nhiều. Nhưng có một câu con vẫn chưa nói với cô. “Cô ơi con yêu cô”…
Mười mấy năm trước cô nhè nhẹ đặt bàn tay mình lên gương mặt nhỏ bé của tôi, mười mấy năm sau tôi se sẽ run run đặt bàn tay mình lên gương mặt hiền từ giờ lạnh ngắt của cô … lần cuối. Tạm biệt cô, tạm biệt thiên thần của con.
Tôi định trở về thì một xơ bỗng kéo tay tôi lại. Xơ trao cho tôi một mẩu giấy, phút cuối cùng cô đã để lại cho tôi: “Từ nay vấp ngã con phải tự đứng lên. Cô vẫn luôn dõi theo con. Cô tin con làm được”. Nét chữ cô nguệch ngoạc nhưng vẫn cứng rắn và nghiêm nghị. Cô ơi, ước mơ làm nhà giáo sẽ không bao giờ mất trong con. Con đã sẵn sàng trở thành một tấm gương rồi cô à. Con muốn làm tiếp những gì mà cô đã làm. Con sẽ vượt qua tất cả. Tin con cô nhé!
Lẳng lặng tôi lấy bộ hồ sơ ra, viết từng chữ rắn rỏi: Đại học Sư Phạm. Bên tai tôi hình như văng vẳng tiếng cô: “Cô tin con làm được”.


THIÊN THẦN CỦA TÔI bài văn viết về thầy cô giáo mình đem nộp nè EmptyThu Dec 09, 2010 11:22 pm

linkute294
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn !
linkute294

Học Sinh Cấp II
Học Sinh Cấp II

Giới tính : Nam
Cung : Bảo Bình
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 80
Tài khoản Tài khoản : 126
Được cảm ơn : 0
Sinh nhật Sinh nhật : 10/02/1994
Tuổi Tuổi : 30
Đến từ Đến từ : Đây
Châm ngôn Châm ngôn : Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn !
Level: 30 Kinh nghiệm: 80%
Sinh mệnh: 80/100
Pháp lực: 30/100

Bài gửiTiêu đề: Re: THIÊN THẦN CỦA TÔI bài văn viết về thầy cô giáo mình đem nộp nè

 
Hay ! cảm động , tả về cô rất thật + tình cảm, nhưng cho mình có ý kiến
1. Lời người kể trong đây là cô giáo dạy mầm non, đâu cần phải thi vô sư phạm mới làm co giáo mầm non đâu ! mình hơi thắc mắc
2. Mình hơi lẫn lộn khúc mở đầu "Nghề giáo. Đó là ước mơ cả đời tôi. .. nhẹ nhàng trên đôi má." mình ko rõ là bạn mún viết về nghề nha giáo , buổi đâu đi học hay cô giáo, đến phần thân bài mình mới hiểu.
4. Mình chỉ thấy kỷ niệm về cô của bạn nhưng ko thấy của bạn với cô , giống như là bạn có giúp ji cho cô ko, có quan tâm chăm sóc những lúc cô gặp chuyện khó khăn ko ?
ạn nên ngắc đoạn ra , hơi dài, đọc dễ chán và ko hiểu hết những cảm xúc của bạn với cô.
5. Mình ko dc bik tên cô giáo nha (chốt)

Nói chung là mình chỉ gợi ý thui, nhìu khi đây là cách mà bạn viết 1 bài văn như vậy . Neu phải chi mình viết dc như vậy = tiếng anh thi hay wa !


THIÊN THẦN CỦA TÔI bài văn viết về thầy cô giáo mình đem nộp nè EmptyFri Dec 10, 2010 5:17 pm

truc_quynh_1994
Dù cho điều gì xảy ra chăng nữa, cả những khi sầu muồn nhất , ta vẫn cảm nhận rằng thà yêu và thất tình còn hơn chẳng bao giờ biết nghĩa yêu đương.
truc_quynh_1994

Giáo Sư
Giáo Sư

Giới tính : Nữ
Cung : Bạch Dương
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 885
Tài khoản Tài khoản : 1306
Được cảm ơn : 20
Sinh nhật Sinh nhật : 06/04/1994
Tuổi Tuổi : 30
Đến từ Đến từ : Châu Thành - Bến Tre
Châm ngôn Châm ngôn : Dù cho điều gì xảy ra chăng nữa, cả những khi sầu muồn nhất , ta vẫn cảm nhận rằng thà yêu và thất tình còn hơn chẳng bao giờ biết nghĩa yêu đương.
Level: 30 Kinh nghiệm: 885%
Sinh mệnh: 885/100
Pháp lực: 30/100

Bài gửiTiêu đề: Re: THIÊN THẦN CỦA TÔI bài văn viết về thầy cô giáo mình đem nộp nè

 
Trả lời câu hỏi nè:
1. Cô cho mình cảm hứng vào nhà giáo thui. Nói chung cô là nguồn gốc.
4. Mình chỉ muốn nhấn mạnh cô trong tâm trí mình thui. Nói ngoài có vẻ thừa
5. Nhân vật của mình không cần tên vì có biết bao bạn cũng vào nghề nhà giáo vì ấn tượng đầu tiên với cô giáo đó thôi. Với lại nhân vật xưng tôi chưa chắc là tác giả. Đừng tin mấy thứ mình vik


THIÊN THẦN CỦA TÔI bài văn viết về thầy cô giáo mình đem nộp nè EmptyFri Dec 10, 2010 6:49 pm

linkute294
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn !
linkute294

Học Sinh Cấp II
Học Sinh Cấp II

Giới tính : Nam
Cung : Bảo Bình
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 80
Tài khoản Tài khoản : 126
Được cảm ơn : 0
Sinh nhật Sinh nhật : 10/02/1994
Tuổi Tuổi : 30
Đến từ Đến từ : Đây
Châm ngôn Châm ngôn : Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn !
Level: 30 Kinh nghiệm: 80%
Sinh mệnh: 80/100
Pháp lực: 30/100

Bài gửiTiêu đề: Re: THIÊN THẦN CỦA TÔI bài văn viết về thầy cô giáo mình đem nộp nè

 
tieu trúc : vậy ah ! thấy nếu bik tên cô nghe thân mật hơn !


THIÊN THẦN CỦA TÔI bài văn viết về thầy cô giáo mình đem nộp nè EmptySun Dec 12, 2010 5:55 pm

truc_quynh_1994
Dù cho điều gì xảy ra chăng nữa, cả những khi sầu muồn nhất , ta vẫn cảm nhận rằng thà yêu và thất tình còn hơn chẳng bao giờ biết nghĩa yêu đương.
truc_quynh_1994

Giáo Sư
Giáo Sư

Giới tính : Nữ
Cung : Bạch Dương
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 885
Tài khoản Tài khoản : 1306
Được cảm ơn : 20
Sinh nhật Sinh nhật : 06/04/1994
Tuổi Tuổi : 30
Đến từ Đến từ : Châu Thành - Bến Tre
Châm ngôn Châm ngôn : Dù cho điều gì xảy ra chăng nữa, cả những khi sầu muồn nhất , ta vẫn cảm nhận rằng thà yêu và thất tình còn hơn chẳng bao giờ biết nghĩa yêu đương.
Level: 30 Kinh nghiệm: 885%
Sinh mệnh: 885/100
Pháp lực: 30/100

Bài gửiTiêu đề: Re: THIÊN THẦN CỦA TÔI bài văn viết về thầy cô giáo mình đem nộp nè

 
Cô chưa chết mà viết tên cô hok lẽ tui trù cô chết. vui vẻ


THIÊN THẦN CỦA TÔI bài văn viết về thầy cô giáo mình đem nộp nè Empty

Sponsored content



Level: Kinh nghiệm: %
Sinh mệnh: /100
Pháp lực: /100

Bài gửiTiêu đề: Re: THIÊN THẦN CỦA TÔI bài văn viết về thầy cô giáo mình đem nộp nè

 

 

THIÊN THẦN CỦA TÔI bài văn viết về thầy cô giáo mình đem nộp nè

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
-‘๑’- Chuyên Toán Bến Tre 09-12 -‘๑’- :: -‘๑’-Những Nẻo Đường Tri Thức-‘๑’- :: -‘๑’-Góc Học Tập-‘๑’- :: Văn- Sử- Địa-
Có Bài Mới Có bài mới đăngChưa Có Bài Mới Chưa có bài mới
Fixed and up by [A]dmin .
Copyright © 2007 - 2010, cHuYeNtOaN0912.fOrUm-vIeT.nEt .
Powered by phpBB2 - GNU General Public License. Host in France. Support by Forumotion.
Xem tốt nhất ở độ phần giải lớn hơn 1280x1024 và trình duyệt Firefox
Get Firefox Now Get Windows Media Player Now
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất