-‘๑’- Chuyên Toán Bến Tre 09-12 -‘๑’-
Chúc mừng bạn đã đăng nhập thành công. Xin chờ giây lát để trở về trang chủ forum.
-‘๑’- Chuyên Toán Bến Tre 09-12 -‘๑’-
Chúc mừng bạn đã đăng nhập thành công. Xin chờ giây lát để trở về trang chủ forum.
-‘๑’- Chuyên Toán Bến Tre 09-12 -‘๑’-
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTrang Chính  Đăng kýĐăng ký  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Lưu ý: Gõ Tiếng Việt có dấu, viết đúng chính tả
 Bá Khả (3384)
 >>>lonely<<< (1710)
 quythanhkhuu (1304)
 kendy_girl202 (1043)
 truc_quynh_1994 (885)
 peheophuthuy (767)
 [A]chijioltiz[o] (711)
 Svat_94 (536)
 [P]....[lẶng]im..... (495)
 Su_147617 (426)

Share | 

 

 Tin nhắn của cậu

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tin nhắn của cậu  EmptySun Oct 03, 2010 2:49 pm

>>>lonely<<<
♥♥♥...Yêu một người... là... chấp nhận... buông tay người ấy ra.......khi......... người ấy........ muốn....... nắm chặt lấy.... một.... bàn tay... khác...♥♥♥...
>>>lonely<<<

Thalès
Thalès

Giới tính : Nữ
Cung : Hổ Cáp
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 1710
Tài khoản Tài khoản : 3440
Được cảm ơn : 49
Sinh nhật Sinh nhật : 04/01/1994
Tuổi Tuổi : 30
Đến từ Đến từ : ♥♥♥ELF Club♥♥♥
Châm ngôn Châm ngôn : ♥♥♥...Yêu một người... là... chấp nhận... buông tay người ấy ra.......khi......... người ấy........ muốn....... nắm chặt lấy.... một.... bàn tay... khác...♥♥♥...
Level: 30 Kinh nghiệm: 1710%
Sinh mệnh: 1710/100
Pháp lực: 30/100

Bài gửiTiêu đề: Tin nhắn của cậu

 
Có những tin nhắn của cậu tớ vẫn còn giữ đến bây giờ. Những lúc thấy nhớ cậu, hay những lúc ngồi buồn một mình tớ lại mang ra đọc lại.
Cậu là một người hay buồn, buồn chẳng có lí do - những nỗi buồn của con gái. Nhưng tớ lại thích cái buồn ấy của cậu. (Có vô tâm quá không?) Vì mỗi khi buồn cậu lại nhắn tin cho tớ. Không hiểu sao nỗi buồn của cậu lại làm ấm lòng tớ...

Tin nhắn của cậu  Tin.jpgp(1)
"Tớ sợ những nỗi buồn vẩn vơ, vô lí này lắm. Nhìều khi ngồi một mình cảm thấy nỗi buồn to bằng quả đất. Nhưng tâm sự với ai đó xong lại thấy chẳng có gì nữa. Giá mà tớ có một nỗi buồn thực sự để buồn như cậu thì tớ lại có bản lĩnh để vượt qua. Tớ có thể đứng giữa trận bão để chứng tỏ mình đủ can đảm để trụ vững.”
Có những tin nhắn của cậu tớ vẫn còn giữ đến bây giờ. Những lúc thấy nhớ cậu, hay những lúc ngồi buồn một mình tớ lại mang ra đọc lại.
Cậu là một người hay buồn, buồn chẳng có lí do - những nỗi buồn của con gái. Nhưng tớ lại thích cái buồn ấy của cậu. (Có vô tâm quá ko?) Vì mỗi khi buồn cậu lại nhắn tin cho tớ. Không hiểu sao nỗi buồn của cậu lại làm ấm lòng tớ. Những ngày đó tớ ở nhà rất buồn. Nỗi buồn của trượt Đại Học. Bạn bè đều đã đi học, chúng nó đã tìm thấy niềm vui mới. Tớ ở nhà lủi thủi một mình. Chỉ có mấy đứa bạn thân là thỉnh thoảng nhắn về động viên tớ. Nhưng cậu có phải là bạn thân của tớ không nhỉ?
Tớ quen cậu hồi đi ôn Văn buổi tối . Chỉ vì cái biệt danh “Thơm xinh” của cậu mà tớ “ cãi nhau” với cậu mãi. Và cũng từ đó, tớ với cậu cứ hễ đến lớp là lại có chuyện để “cãi nhau”. Cũng chẳng hiểu vì sao nữa! Mỗi lần “cãi nhau” tớ lại thích đôi mắt tròn to của cậu nhìn tớ qua cặp kính cận đầy thách thức! Lần nào tớ cũng thua. Chẳng lần nào cậu chịu nhường tớ.
Cậu thường hay cho tớ đọc thơ của cậu. Mỗi lần đến lớp tớ với cậu thường hay “ cãi nhau” qua mẩu giấy nhỏ. Cách này không bị thầy giáo biết! Mà cũng lạ thật đấy. Hôm nào mà cậu không đi học, không được “cãi nhau” với cậu tớ lại thấy nhớ. Sao tớ không quen câu sớm hơn nhỉ? Để được “cãi nhau” với cậu nhiều hơn! Hay để được cậu chia sẻ nhiều hơn mỗi khi cậu buồn! Hay để được ngắm đôi mắt tròn to của cậu!
Tớ cũng không biết có phải mình thích cậu không nữa. Nhưng lúc đó cả tớ với cậu đều đang mải miết ôn thi tốt nghiệp, rồi thi Đại học nên chẳng còn mấy thời gian mà nghĩ được nhiều thế nữa. Tớ chỉ biết tớ thường hay nghĩ đến cậu, và chỉ mong được đến lớp “cãi nhau” với cậu thôi. À, mà tớ nghĩ ra rồi. Tớ thích “cãi nhau” với cậu vì tớ thích được nghe cái giọng như “chim hót” của cậu ấy.
Một hôm cả lớp đang học thì trời mưa, lại mất điện. Lớp tối mò, chỉ có những ánh chớp lóe lên. Cậu không cãi nhau với tớ như thường lệ nữa. Cậu đã tâm sự rất nhiều về nỗi buồn của cậu, những nỗi buồn đầu đời của con gái. Đôi mắt tròn to không nhìn tớ đầy thách thức như mọi hôm nữa , rồi : “ ...Cậu là đồ “đáng ghét”, lúc nào cũng cãi nhau với tớ”.
Những buổi học ca ba thấm thoát qua đi. Buổi ôn thi cuối cùng lưu luyến quá. Nhớ thầy, nhớ lớp, nhớ cậu nữa. Ngày thi đại học đến gần lắm rồi. Đứa nào cũng gắng hết mình để được đặt chân vào giảng đường Đại học. Cậu và tớ cũng vậy.
Rồi ngày mà tất cả bọn mình mong chờ cũng đến. Những giọt nước mắt đã rơi. Những giọt nước mắt hạnh phúc. Những giọt nước mắt hờn tủi…Khi biết cậu đỗ rồi tớ không biết nên vui hay buồn nữa. Tớ chỉ nghĩ : Bọn mình xa nhau thật rồi sao hả Thơm? Vì sao ư? Vì tớ không làm được điều mà cậu đã làm được.
Những ngày đó tớ sống trong vô cảm. Tớ giam mình trong nhà cùng những giọt nước mắt của mẹ tớ. Tớ tránh gặp mặt tất mọi người, cả những đứa bạn thân nhất. Cũng không biết đã bao nhiêu ngày tớ không ra ngoài. Tớ đã tập cho mình sự chịu đựng đến lạnh lùng. Tớ nhớ cậu nhiều lắm. Nhưng còn đâu những ngày “cãi nhau” như mấy tháng trước nữa. Bây giờ cậu lên Hà Nội học. Còn tớ, tớ sẽ sao đây…?
Có nhiều đêm tớ ngồi một mình ở bàn học, nhìn đăm đăm ra ngoài cho đến sáng với 1 bản nhạc không lời buồn rượi. Để rồi sáng dậy, mẹ tớ lại khóc. Giá như tớ có thể khóc. Nhưng tớ không khóc được. Tớ giam mình trong phòng bao nhiêu ngày tớ cũng không nhớ. Chưa bao giờ tớ thấy mình mất hết lí trí như lúc đó. Đại học không phải là con đường duy nhất nhưng với tớ có lẽ đó là con đường duy nhất. Tớ cũng chẳng buồn nghĩ xem mình nên làm gì nữa. Một tháng… hai tháng… trôi qua. Những giọt nước mắt của mẹ tớ không còn rơi nữa. Mẹ lại cần mẫn đi rang cơm cho tớ ăn mỗi sáng. Tớ bắt đầu làm lại, làm lại tất cả. Vì sao ư? Vì tớ muốn được lên Hà Nội học với cậu. Như thế tớ mới không xa cậu.
Tớ vẫn sống trong sự câm lặng, không cảm giác với tất cả mọi người, với cả mẹ và em trai tớ. Nhưng rồi một buổi tối, có một tin nhắn đã làm ấm lại trái tim tớ : “ tối nay trăng rất đẹp mà cậu lại buồn thì làm sao thấy trăng đẹp được nhỉ? Đi ngắm trăng với tớ đi. Lâu lắm tớ không được “cãi nhau” với cậu rồi, “ đồ đáng ghét!” ”. Chỉ vậy thôi cũng làm tớ vui lắm lắm. Tớ với cậu lại được gần nhau như ngày xưa.
Cậu lúc nào cũng nhắn tin cho tớ trước. Thường là vào lúc rất khuya. Những tin nhắn buồn buồn của cậu cứ làm tớ phải đọc đi đọc lại một cách khó hiểu. Rồi tớ cũng dần hiểu được những nỗi buồn của cậu : “ Có những nỗi buồn dù nặng nề nhưng cũng giống như những chiếc mai trên lưng con rùa, không thể dứt ra được, vẫn cứ đeo đẳng ta suốt đời. ”. Hay một đêm mưa: “Ngày xưa cứ nghĩ mưa buồn nhưng nắng còn buồn hơn, vì nắng cũng như đời người, có bình minh, chiều muộn”.
Khi tớ hiểu được những nỗi buồn của cậu cũng là khi tớ nhận ra một điều rằng cậu là một nửa còn thiếu của tớ.
Những ngày tháng dài dằng dặc vẫn đeo bám tớ. Nhưng tớ không thấy mình yếu đuối nữa. Vì tớ đã hiểu có những người đang đặt niềm tin vào tớ : ông bà ngoại, bố mẹ tớ, cả các thầy cô nữa? Hay vì có những tin nhắn của cậu? Những tin nhắn gửi gắm thật nhiều niềm tin của cậu ở tớ : “ mùa thu Hà Nội đẹp lắm nhưng tớ vẫn thấy buồn vì thiếu một người bạn!” Cậu luôn làm ấm lòng tớ giữa mùa đông lạnh lẽo bằng sự quan tâm ân cần : “ Tớ đang trên xe về Thái Bình. Cứ ngồi trên xe thế này để thả trôi mọi suy nghĩ. Lại thấy mình không còn vô nghĩa nữa. Cậu đang học? Trời ấm hơn rồi nhưng đừng tắm nước lạnh”.
Có nhiều đêm, khi học xong, trời đã trở sáng, tớ nằm một mình đọc lại những tin nhắn của cậu. Hộp tin nhắn đầy, chỉ toàn là tin của cậu thôi. Thế mà tớ chẳng muốn xóa tin nào đi cả. Một hôm, thằng bạn tớ vô tình xóa hết những tin ấy. Tớ phải gọi cả tổng đài xem có lấy lại những tin nhắn ấy được không. Mất chúng tớ thẫn thờ như kẻ mất hồn. Vì đó là những tin nhắn của cậu.
Rồi hộp thư lại đầy những tin nhắn của cậu như ngày trước. Tớ vui lắm. Cậu biết không? Cả ngày tớ lủi thủi ở nhà, chỉ có chúng là bạn của tớ. Nhờ có chúng tớ mới thấy mình có đủ nghị lực để vượt qua được quãng thời gian đó.
Mấy hôm liền chẳng thấy cậu nhắn cho tớ mà tớ nhắn cho cậu cũng chẳng được nữa. Tớ như bị kiến đốt. Mấy hôm sau mới thấy cậu nhắn : “hi! mấy hôm nay không được nhắn tin với cậu. Nhớ tớ lắm ko?”
“Bây giờ thì cậu mới là “đồ đáng ghét”. Mấy hôm nay cậu đi đâu mà mất tích luôn vậy. Tớ nhắn cho cậu cũng chẳng được nữa”.
“Điện thoại của tớ hỏng rùi. Tớ đang mượn máy của đứa bạn đấy. Có thể lâu lâu nữa tớ mới được nói chuyện với cậu nữa đấy. Không được “cãi nhau” với cậu, tớ cũng nhớ lắm. Cậu ở nhà chịu khó học, đừng ngủ như con mèo lười đấy, biết chưa? Tớ tin cậu sẽ làm được mà. Đúng không, “đồ đáng ghét”? Tớ sẽ viết thư cho cậu. Đừng buồn nhé. Cậu cũng sẽ viết thư cho tớ nữa nhé, tớ ở trên này buồn lắm.”
Một năm rồi cũng qua đi. Ngày tớ đi thi lại mang theo ánh mắt tin tưởng của những người thân yêu. Đó là bà ngoại tớ, những giọt nước mắt của mẹ tớ, niềm tin của cô Oanh và ...những tin nhắn của cậu.
Và tớ đã làm được. Nước mắt của mẹ tớ lại rơi nhưng nó đã làm ấm lòng tớ. Tớ sẽ lên Hà Nội học. Tớ sẽ không phải xa cậu nữa.
“ Tớ làm được rồi Thơm ạ. Tớ với cậu lại sớm được “cãi nhau” rồi!”
“Uh. Tớ biết là cậu sẽ làm được mà. Nhưng cậu đừng có đi chơi rồi lại uống bia rượu nhiều, hại sức khỏe lém. Tớ đợi cậu trên này.”
Cậu là vậy, lúc nào cũng quan tâm, lo lắng cho tớ.
Nếu không có những tin nhắn của cậu thì có lẽ tớ đã không đủ nghị lực để làm được điều ấy đâu Thơm ạ. Cảm ơn cậu nhiều lắm.
Ngày tớ lên Hà Nội mang theo biết bao dự định của tớ với cậu. Tớ sẽ được gặp cậu, bọn mình sẽ đi ăn kem Thủy Tạ ở bờ hồ, cùng đi dạo trên đường Thanh Niên, cùng ngắm hoàng hôn trên Hồ Tây… Nhưng cuộc sống vẫn là cuộc sống, chẳng bao giờ như mình mong đợi. Tớ cũng không biết nữa.
Lên Hà Nội rồi tớ với cậu chẳng được gặp nhau luôn. Những tin nhắn của tớ với cậu cũng thưa dần. Tớ không còn được nghe những tâm sự buồn của cậu nữa. Không còn những tin nhắn khi đêm đã về khuya nữa. Tớ với cậu dần xa nhau như 2 đám mây gặp nhau để rồi lại trôi dạt về hai phương trời vô định.
Lúc này tớ mới hiểu ra rằng ,cậu thực sự là một “người bạn thân” của tớ. Có lẽ tớ đã ngộ nhận. Những lúc tớ khó khăn nhất cậu luôn bên tớ, động viên tớ để tớ được bước vào giảng đường Đại học như hôm nay. Còn bây giờ tớ phải tự đi trên con đường của mình mà không có cậu, không có những tâm sự buồn và những tin nhắn của cậu lúc đêm khuya nữa.
Có lẽ tớ với cậu là hai phương trời riêng. Cậu hay buồn còn tớ thì quá vô tâm. Tớ sẽ tập cách tự chăm sóc cho bản thân mình, tự đi trên con đường của mình như ngày chưa gặp cậu ấy. Tuổi 19 đã qua rồi. Mong cho những nỗi buồn sẽ không còn đeo đẳng trên lưng con rùa nữa. Còn tớ, tớ sẽ luôn nhớ đến Thơm xinh của tuổi 19, Thơm xinh của những buổi tối đi học văn ngày nào. Dù chiếc điện thoại của tớ không còn lưu đầy những tin nhắn của cậu nữa nhưng tớ vẫn mãi giữ nó trong trái tim mình. Tớ sẽ mang theo nó như Thơm xinh luôn bên tớ.

Tuổi 20 của cậu đừng buồn nữa nhé. Hãy để nỗi buồn trôi đi theo những áng mây kia, Thơm nhé. Nếu những dòng này vô tình đến được với cậu thì mong cậu hãy coi đây như một lời cảm ơn tự đáy lòng mình, của “kẻ đáng ghét” ngày nào với cậu, Thơm xinh.
Và hôm nay tớ cũng nhờ gió chuyển đến cậu, tớ chỉ muốn nói với cậu một điều rằng: “mỗi đêm khuya khi học xong tớ vẫn đọc lại và đợi những tin nhắn của Thơm xinh như ngày nào”. Nhớ cậu nhiều, người bạn đặc biệt của tớ.

Vũ Viết Tuân (Hà Nội )

 

Tin nhắn của cậu

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
-‘๑’- Chuyên Toán Bến Tre 09-12 -‘๑’- :: -‘๑’-Cuộc Sống Mến Thương-‘๑’- :: -‘๑’-Cảm nhận cuộc sống-‘๑’--
Có Bài Mới Có bài mới đăngChưa Có Bài Mới Chưa có bài mới
Fixed and up by [A]dmin .
Copyright © 2007 - 2010, cHuYeNtOaN0912.fOrUm-vIeT.nEt .
Powered by phpBB2 - GNU General Public License. Host in France. Support by Forumotion.
Xem tốt nhất ở độ phần giải lớn hơn 1280x1024 và trình duyệt Firefox
Get Firefox Now Get Windows Media Player Now
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất