-‘๑’- Chuyên Toán Bến Tre 09-12 -‘๑’-
Chúc mừng bạn đã đăng nhập thành công. Xin chờ giây lát để trở về trang chủ forum.
-‘๑’- Chuyên Toán Bến Tre 09-12 -‘๑’-
Chúc mừng bạn đã đăng nhập thành công. Xin chờ giây lát để trở về trang chủ forum.
-‘๑’- Chuyên Toán Bến Tre 09-12 -‘๑’-
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTrang Chính  Đăng kýĐăng ký  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Lưu ý: Gõ Tiếng Việt có dấu, viết đúng chính tả
 Bá Khả (3384)
 >>>lonely<<< (1710)
 quythanhkhuu (1304)
 kendy_girl202 (1043)
 truc_quynh_1994 (885)
 peheophuthuy (767)
 [A]chijioltiz[o] (711)
 Svat_94 (536)
 [P]....[lẶng]im..... (495)
 Su_147617 (426)

Share | 

 

 Tuyết đen kì 17

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tuyết đen kì 17 EmptySun Sep 05, 2010 8:02 am

>>>lonely<<<
♥♥♥...Yêu một người... là... chấp nhận... buông tay người ấy ra.......khi......... người ấy........ muốn....... nắm chặt lấy.... một.... bàn tay... khác...♥♥♥...
>>>lonely<<<

Thalès
Thalès

Giới tính : Nữ
Cung : Hổ Cáp
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 1710
Tài khoản Tài khoản : 3440
Được cảm ơn : 49
Sinh nhật Sinh nhật : 04/01/1994
Tuổi Tuổi : 30
Đến từ Đến từ : ♥♥♥ELF Club♥♥♥
Châm ngôn Châm ngôn : ♥♥♥...Yêu một người... là... chấp nhận... buông tay người ấy ra.......khi......... người ấy........ muốn....... nắm chặt lấy.... một.... bàn tay... khác...♥♥♥...
Level: 30 Kinh nghiệm: 1710%
Sinh mệnh: 1710/100
Pháp lực: 30/100

Bài gửiTiêu đề: Tuyết đen kì 17

 
“Tại hạ Bạch Dương, có may mắn gặp được đệ tử của Lục cao thủ là Phong trên đường đi.


Phong trạc tuổi đứa em thất lạc của tại hạ, nét mặt khiến tại hạ từ lần đầu gặp đã thấy thân thuộc lắm. Chẳng hay Lục cao thủ có biết xuất thân của Phong?”

“À….” Lục Cận Huy hấp háy mắt ngước nhìn Bạch Dương. Gã đã kèm nhèm lắm rồi, không thấy Bạch Dương và đệ tử của gã giống nhau chỗ nào. Mặc dù nếu còn sáng mắt, chắc gã cũng chẳng thấy Bạch Dương và Phong giống nhau ở đâu!


“Cẩn Phong đấy à, đệ tử của ta, nó có quá khứ rất đáng thương!”


Kiếm sĩ Phong tên đầy đủ là Lục Cẩn Phong. Dĩ nhiên Lục với Cẩn là do Cận Huy thêm vào. Lục Cận Huy định kể lại nhưng nói xong câu mở chuyện, gã im lặng rất lâu, đợi Bạch Dương dẫn vào quán ngồi uống gần nửa tỉnh rượu mới kể tiếp.


Đây là chuyện kể của Lục Cận Huy.


Lục Cận Huy là tay lang bạt giang hồ. Không nghề ngỗng gì. Gã có quá khứ cũng khá huy hòang nhưng rồi vì chuyện gì đấy chán đời, từ khi mất đi nhãn lực, chỉ rong ruổi tứ phương, làm thuê làm mướn, rồi mắc tật đánh bạc, khó khăn lắm mới đủ ăn qua ngày.


Cách đây gần 20 năm, lúc ấy gã còn đủ hai tay, một đêm đánh bạc hết tiền, đói meo râu, lại say xỉn, gã lọang chọang vào quán ven đường xin xỏ. Vợ chồng chủ quán thọat đầu dùng chổi đuổi đi, sau thấy gã mắt mũi kèm nhèm, tay chân xiêu vẹo, miệng than trời trách đất thống thiết quá, nên thương tình cho gã chút thức ăn thừa và mở cửa chuồng ngựa cho tá túc. Lục Cận Huy không đòi hỏi nhiều, có chỗ tránh sương và dạ dày thôi kêu réo đã đủ mãn nguyện rồi. Gã hạnh phúc ôm cỏ khô ngủ khòeo.


Nào ngờ, ngủ chưa được lâu, có tiếng rú kinh hòang rồi tiếng lỏang xỏang ở quán ăn, Lục Cận Huy lập cập chạy ra xem.


Giữa quán có gã giang hồ kéo theo đứa trẻ nhỏ. Gã giang hồ trạc tứ tuần, mặt mày hung ác, môi trề cằm bạnh, râu quai nón và tóc che kín mắt. Gã mặc quần áo đen, quấn trên người hai vòng sắt đầy gai. Đứa trẻ bị lôi đi cùng khỏang 5 tuổi, bị siết chặt cổ tay kéo theo đang kêu khóc vì đau. Người chồng chủ quán tội nghiệp lên tiếng nhắc liền bị gã giang hồ đá vào bụng lăn vào xó quán chết không kịp giãy. Người vợ hỏang quá vứt cả mâm ăn bỏ chạy bán mạng. Gã giang hồ không đuổi, chỉ rút vòng phóng theo. Người đàn bà đáng thương không kịp kêu một tiếng khi vòng sắt lia qua người.


Gã giang hồ không chút gớm tay, còn vỗ vai thằng bé:


“Phong, lượm ma luân lại cho ta!” Thằng bé sợ hãi lò dò bước lại gần xác người, nâng vòng sắt lên. Vòng sắt nặng trịch đẫm máu tanh. Đột nhiên, thằng bé thảy vòng sắt xuống đất co gìo chạy vào bếp. Gã giang hồ cười gằn “lại muốn chạy à?” Gã thủng thỉnh bước theo đúng lúc Lục Cận Huy vừa tới, xông ra cản.


Lục Cận Huy tuy mắt kèm nhèm nhưng đánh đấm không tồi. Thấy chuyện bất bình, máu nghĩa hiệp sôi sục, Lục Cận Huy rút roi da quất vun vút. Gã giang hồ xoay song luân đáp trả. Roi da đánh với vòng. Có lúc vòng sắt rứt đứt đọan roi, có lúc, roi da giữ lấy vòng hất khỏi tay gã giang hồ. Hai bên trình độ ngang ngửa, Lục Cận Huy còn có phần hơn. Gã giang hồ thấy bất phân thắng bại, nên vận công. Công lực cuộn gió ầm ầm.


“Là phong vũ chưởng pháp!” – Lục Cận Huy kể đến đọan này, hạ giọng thì thào bí hiểm.


“Vô lý! Phong vũ chưởng pháp phải có phong vũ châu trong người. Nếu đã có người luyện ngọc từ 20 năm trước lẽ nào giang hồ không hay biết?” Bạch Dương ngắt lời.


“Ngươi nhầm rồi! Uy lực của phong vũ châu tạo thành phong vũ hàn công thiên hạ bất bì. Kết hợp với chiêu thức, Phong Vũ chưởng pháp sẽ đạt đến đỉnh cao. Thế nhưng hạt châu chỉ có chức năng tăng cường công lực. Chiêu thức một mình nó cũng rất lợi hại!” Lục Cận Huy đính chính.


Quả thật, không có hạt châu trong người, nhưng gã giang hồ vận công ra chiêu, phong vũ chưởng cũng đã rất mạnh mẽ. Lục Cận Huy xông vào tấn công bị rơi vào vòng công lực giữa vòng sắt. Vòng sắt xóay mạnh, cánh tay Lục Cận Huy rời ra như dao cắt.


Lục Cận Huy đau đớn quá bò ra kêu khóc. Gã giang hồ định một bước kết liễu đối thủ nhưng đột nhiên có tiếng rít the thé trong không trung như thể hàng ngàn cặp chuông đồng đang rung ở tần suất tai thường khó nhận được. Gã giang hồ dỏng tai, vội vã chạy vào bếp tìm thằng bé rồi phi thân đi mất.


“May mắn sao… thằng bé phước lớn mạng lớn, trốn vào nồi cơm của quán nên gã giang hồ tìm không ra!” Lục Cận Huy giải thích. Gã giang hồ đi rồi, Lục Cận Huy vận công cầm máu rồi lọang chọang vào bếp xem xét. Nghe tiếng thút thít, gã hất mở nắp một nồi lớn và thấy đứa trẻ lên năm đang ngồi co ro trong nồi run lẩy bẩy.


“Đó chính là Lục Cẩn Phong đây!” Lục Cận Huy trịnh trọng giới thiệu. “Ta không biết nó là ai, nó cũng vì sự kiện sợ hãi quá, tạm thời mất trí chỉ nói được 1 chữ PHONG. Thấy thương thằng nhỏ quá nên ta mang theo cùng. Vài tháng sau, nó tỉnh trí nhưng rồi không nhớ gì về quá khứ nữa”


“Ra là vậy.” Bạch Dương thấu hiểu. “Thế nhưng gã giang hồ thật ra là ai?”


“Tên hắn là Ngư Long. Thủy thần Ngư Long, kẻ có khả năng lướt trên mặt nước như đất bằng, lặn xuống hồ không gây gợn sóng! Võ khí hai vòng sắt gai. Tòan thân từ vai đến chân có nhiều vết bện đen hình dây thừng”


Trong lúc giao đấu, Lục Cận Huy để ý trên tay gã giang hồ có vết bện đen như dây thừng. Theo dấu vết và chiêu thức dò hỏi được biết gã giang hồ chính là tên ma giáo Ngư Long.


“Vết bện đen như dây thừng trên cổ tay?” Bạch Dương thốt lên. Chính vết bện đó, hắn thấy trên cổ tay kẻ lôi đứa em Bạch Phong xuống hồ “Vậy ra đứa trẻ chính thật là em trai của ta!”


Tức Lục Cẩn Phong bây giờ. Kiếm sĩ nghèo đói bụng có nụ cười tươi như mặt trời!


Lục Cẩn Phong cũng chóang váng khi đột nhiên tìm lại được gia đình anh em. Bạch Dương và Lục Cẩn Phong rưng rưng nhìn nhau, cảm động không nói nên lời.


Cái cả hai không biết, và Lục Cận Huy cũng không biết luôn. Đó là Lục Cẩn Phong không phải Bạch Phong. Lục Cẩn Phong là con trai của gia đình chủ quán, tên Hoán, lúc đó chỉ mới 4 tuổi. Thấy sự náo lọan sợ quá trốn trong nồi. Còn đứa trẻ Bạch Phong, sau là Vạn Độc Vương chạy vào bếp đã bị Ngư Long tìm thấy mang đi. Chữ “Phong” mà Cẩn Phong thốt lên là chữ cuối cùng Ngư Long gầm lên khi tìm thấy Bạch Phong trong phòng, chứ không phải tên của hắn.


“Thật ra …” 1 trong 7 cô gái, Kim Nhi, nheo mắt nhìn kỹ Lục Cẩn Phong, đắn đo “thật khó tin nếu hai người là anh em huyết thống. Nếu xét diện mạo tìm điểm tương đồng … Vạn Độc Vương còn giống Bạch Dương công tử hơn Lục Cẩn Phong huynh đây”.


Kim Nhi vốn thân cận quan tâm đến bề ngòai Bạch Dương từng ly từng tí. Tuy chỉ gặp Vạn Độc Vương trong khi giao chiến, và nhìn sơ thì phong cách và thần sắc của Bạch Dương và Vạn Độc Vương khác nhau một trời một vực. Thế nhưng do hàng ngày cố vấn trang phục và phong cách cho Bạch Dương nên điểm tương đồng trên khuôn mặt và dáng người của hai người không lọt qua mắt Kim Nhi.


“Ha ha ha, Kim Nhi thật biết nói đùa” Bạch Dương phá lên cười rồi ra điệu bộ giả gương mặt hầm hầm thường trực của Vạn Độc Vương. “Ta mà hắc ám giống Vạn Độc Vương ấy à?”


Bạch Dương làm mặt lạnh lùng, rồi khó đăm đăm để nhạo báng Vạn Độc Vương. Ngạc nhiên thay, nét mặt lại làm các cô gái nhìn nhau thầm thì


“Kim Nhi nói mới để ý … Bạch công tử làm thế quả giống Vạn Độc Vương thật…”


“Vạn Độc Vương là ai?” Thiên Thiên tò mò.


“Tử thù của chúng tôi… Bạch công tử ra giang hồ lần này vì phải giết Vạn Độc Vương mang phong vũ châu về cho Hồng bà bà” Thủ lĩnh của 7 cô gái, Thiết Thiên giải thích.


“Nhưng lần nào chạm trán, hắn đều không đánh mà tìm đường thóat chạy! Thật bực mình” Một cô khác Lục Nhi nhận xét. “Có lẽ do biết không phải đối thủ của Bạch công tử chăng?”


“Vạn Độc Vương, cái tên nghe có vẻ tà đạo… chắc là 1 lão già hung ác hại dân hại nước!” Thiên Thiên lẩm bẩm


“Không đâu, trẻ và khôi ngô lắm!” Xuân Thu mỉm cười bí ẩn “tác phong hơi lạnh lùng kỳ quặc nhưng rất thu hút…”


“Dĩ nhiên không bằng Bạch Dương công tử” Thấy Bạch Dương cau mày, Thiết Thiên vội vàng nịnh nọt.


“Chưa chắc, chỉ vì gã đó hơi thiếu thẩm mỹ, mặc tòan màu đen, đi đâu cũng tung bụi tuyết đen chứ nét mặt kỳ thật rất anh tuấn!” Kim Nhi nhấn mạnh, mọi người cần nhớ, nhờ có sự “hiến kế phong cách” của cận hầu Kim Nhi mà bình thường Bạch Dương đẹp mã! Không có Kim Nhi, nếu Bạch Dương cũng lang bạt giang hồ, đeo mặt nạ, trang phục hắc ám như Vạn Độc Vương, chưa biết ai hơn thua!


“Phải rồi” Xuân Thu tư lự hồi tưởng lại lần gặp ngắn ngủi đó. Hình ảnh Vạn Độc Vương mặc tòan đồ đen, bước chậm rãi vào lễ đường. Hạt tuyết tung bay, khăn tang trắng vương vào vai nhưng gương mặt không chút cảm xúc. “Người tên Vạn Độc Vương này, có lẽ còn rất trẻ, nhưng hình như do dãi dầu sương gió, trong lòng nhiều nỗi niềm nên bề ngòai già dặn lạnh lùng... còn Bạch Dương công tử sung sướng hạnh phúc từ nhỏ, cuộc sống phú quý đã giảm giúp nhìêu tuổi đời”


Xuân Thu phán đóan tinh nhạy. Vạn Độc Vương, trừ những phút vui vẻ hiếm hoi bên cạnh Đông Tử, cuộc sống đầy rẫy ác mộng. Còn Bạch Dương từ nhỏ sống trong nhung lụa, lại được Bạch tướng quân cưng chiều hết mực, nên tuy lớn tuổi hơn, Bạch Dương lại trông trẻ hơn rất nhiều.


Tuy được khen “trẻ hơn tuổi” nhưng bị các cô gái đem lên bàn cân so… nhan sắc với kẻ thù, Bạch Dương hơi chột dạ, không còn hứng đùa nữa. Quay sang Lục Cẩn Phong và Lục Cận Huy, hắn nghiêm giọng:


“Lục cao thủ, ơn Lục cao nhân chăm sóc tiểu đệ bao nhiêu năm Bạch gia sẽ không quên đền đáp. Ngư Long với nhà họ Bạch ân óan ngút trời, chẳng hay Lục cao thủ có biết tìm hắn ở đâu?”


“Ngươi không lo! Gã giang hồ Ngư Long đang ở trong Cầm Thư Điện đấy thôi! Ngươi có thể hỏi thẳng mặt” Lục Cận Huy hé lời.



Chương 12: So Công Quách Tầm Phương Điện Quái


Lục Cận Huy rút từ trong túi ra cụôn giấy sờn nát, giấy quảng cáo triển lãm của Cầm Thư Điện. Gã dò xuống cuối trang, chỉ móng tay đầy ghét bẩn vào hàng chữ nhỏ li ti:


“… và Quái nhân của Sinh tử Dược Cốc”


“Sinh Tử Dược Cốc? Lại có liên quan Vạn Độc Giáo!” Bạch Dương cau mày.


“Thủy thần Ngư Long không hiểu vì sao, đột ngột quy ẩn giang hồ, về làm người pha thuốc cho Sinh Tử Dược Cốc!” Lục Cận Huy giảng giải.


Mục đích của Lục Cận Huy tốn tiền đến Cầm Thư Điện là vì đây. Món nợ cánh tay khi xưa phải trả. Ngọai trừ gã quái nhân mà Cầm Thư Điện Chủ vừa bắt được và đồn rằng có phong vũ châu trong người, còn có Ngư Long của Sinh Tử Dược Cốc!


Sinh Tử Dược Cốc không có bao nhiêu quái nhân, Lục Cận Huy nghe miêu tả trong quảng cáo đã biết ngay. Tuy tiền thuê phòng và vé vào Cầm Thư Điện rất đắt nhưng ân óan cánh tay không thể bỏ qua.


Riêng về Bạch Dương, nếu đúng thật tên quái nhân Ngư Long là người khi xưa bắt cóc Bạch Phong và làm mẹ Bạch Dương chết, hắn nay có thể đối mặt trả thù và truy ra rằng có thật Lục Cẩn Phong là tiểu đệ của mình không. Lần này đến Cầm Thư Điện thật không uổng công.


Ngày trưng bày quái nhân cuối cùng cũng đến.


Tối đó Cầm Thư Điện tổ chức tiệc rất thịnh sọan. Người trong điện nổ nhiều hồi trống dài thu hút sự chú ý của quan khách. Hàng đòan vũ đạo võ thuật trang phục sặc sỡ lũ lượt nhảy múa hướng khách mời vào khán phòng. Khán phòng rộng lớn chật kín người. Thậm chí nhiều người không đủ chỗ phải đứng xấp xô hoặc phi thân lên sà nhà ngồi chen chúc! Đông đúc thế nhưng đại điện vẫn không mất phong cách trịnh trọng bởi những hàng cột to lừng lững và trần thạch cao giăng đầy hoa giấy chỉ chờ đến phút cao trào sẽ bung xõa xuống!


Tiệc trà dọn lên. Cầm Thư Điện Chủ Quách Tầm Phương đọc diễn văn khai mạc đến khi mọi người bắt đầu sốt ruột về sự dài dòng tự khoe của điện chủ, Quách Tầm Phương mới cho người dẫn quái nhân ra.


(Còn tiếp)
GIAO CHI


 

Tuyết đen kì 17

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
-‘๑’- Chuyên Toán Bến Tre 09-12 -‘๑’- :: -‘๑’- Chuyên Mục Truyện -‘๑’- :: -‘๑’- Truyện chữ, tiểu thuyết -‘๑’--
Có Bài Mới Có bài mới đăngChưa Có Bài Mới Chưa có bài mới
Fixed and up by [A]dmin .
Copyright © 2007 - 2010, cHuYeNtOaN0912.fOrUm-vIeT.nEt .
Powered by phpBB2 - GNU General Public License. Host in France. Support by Forumotion.
Xem tốt nhất ở độ phần giải lớn hơn 1280x1024 và trình duyệt Firefox
Get Firefox Now Get Windows Media Player Now
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất