-‘๑’- Chuyên Toán Bến Tre 09-12 -‘๑’-
Chúc mừng bạn đã đăng nhập thành công. Xin chờ giây lát để trở về trang chủ forum.
-‘๑’- Chuyên Toán Bến Tre 09-12 -‘๑’-
Chúc mừng bạn đã đăng nhập thành công. Xin chờ giây lát để trở về trang chủ forum.
-‘๑’- Chuyên Toán Bến Tre 09-12 -‘๑’-
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTrang Chính  Đăng kýĐăng ký  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Lưu ý: Gõ Tiếng Việt có dấu, viết đúng chính tả
 Bá Khả (3384)
 >>>lonely<<< (1710)
 quythanhkhuu (1304)
 kendy_girl202 (1043)
 truc_quynh_1994 (885)
 peheophuthuy (767)
 [A]chijioltiz[o] (711)
 Svat_94 (536)
 [P]....[lẶng]im..... (495)
 Su_147617 (426)

Share | 

 

 Tuyết Đen-ki 11

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tuyết Đen-ki 11 EmptyWed Aug 25, 2010 1:36 pm

>>>lonely<<<
♥♥♥...Yêu một người... là... chấp nhận... buông tay người ấy ra.......khi......... người ấy........ muốn....... nắm chặt lấy.... một.... bàn tay... khác...♥♥♥...
>>>lonely<<<

Thalès
Thalès

Giới tính : Nữ
Cung : Hổ Cáp
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 1710
Tài khoản Tài khoản : 3440
Được cảm ơn : 49
Sinh nhật Sinh nhật : 04/01/1994
Tuổi Tuổi : 30
Đến từ Đến từ : ♥♥♥ELF Club♥♥♥
Châm ngôn Châm ngôn : ♥♥♥...Yêu một người... là... chấp nhận... buông tay người ấy ra.......khi......... người ấy........ muốn....... nắm chặt lấy.... một.... bàn tay... khác...♥♥♥...
Level: 30 Kinh nghiệm: 1710%
Sinh mệnh: 1710/100
Pháp lực: 30/100

Bài gửiTiêu đề: Tuyết Đen-ki 11

 
KÌ 11

Gã gia nhân lúc này mới hốt hoảng, lật đật chạy vào trong. Đông Tử đỏ mặt tía tai chưa kịp đính chính thì gần như tức khắc, cửa rộng mở cho cả bọn bước vào. Bên trong lô nhố những gia nhân khác người nào người nấy bịt mặt che kín người không chừa chút da.

”Cũng phải” Đông Tử thầm nghĩ, "chủ nhân người đầy độc dược, phải tự bảo vệ chứ sao.”

Nhưng thật tội cho bọn gia nhân này bởi vì trong cung nóng hầm hập như lò lửa. Mùi thảo dược nồng nặc. Và khói hương trầm nghi ngút.

Bọn gia nhân chỉ trỏ Đông Tử và thì thầm với nhau, mắt đứa nào đứa nấy lấm lét. Hiết Hổ và Hoán Diện Nhân vừa đi vừa lôi găng tay, khẩu trang ra che kín cơ thể. Hoán Diện Nhân giải thích: “Con nha đầu này ác quái lắm. Cứ thích ôm ấp đụng chạm người khác mà đầu độc. Ngươi thì không sao... nhưng coi chừng, ả mời gì cũng tuyệt đối đừng đụng vào!”

Cả bọn bị dẫn ngoằn ngoèo vào chính điện, rồi lại ra vườn thảo dược, rồi thư phòng, lại ra sân. Phòng nào cũng trống lốc, nóng hầm hập và nghi ngút khói. Cuối cùng một gia nhân khác bắt kịp đoàn người và thì thầm với gã gia nhân dẫn cả bọn:

”Cung chủ đã đi vào...” - gã hạ giọng, hấp háy, nháy mắt, nháy mắt -

“... phòng nghỉ rồi!”

Hóa ra tuy mời cả bọn vào nhưng Tường Vy vẫn chạy lăng quăng không chịu ngồi một chỗ.

Cả bọn lũ lượt kéo vào “phòng nghỉ”. Lần này gặp được Tường Vy. “Phòng nghỉ” giăng đầy hoa cỏ khô, thơm phưng phức và đặc biệt lại thoang thoảng mùi thảo dược mà Đông Tử thấy quen quen như... mùi cơ thể Vạn Độc Vương đêm Đông Tử băng vết thương cho hắn.

Tường Vy ngồi trên giường, giường che nhiều lớp màn voan. Nghe gia nhân bẩm báo, Tường Vy hé màn bước ra. Lúc kéo màn, thấp thoáng có dáng người nằm trong giường che kín chăn.

Đông Tử thấy Tường Vy thì giật cả mình.

Tường Vy cực kì xinh đẹp. Cô ả cũng trạc tuổi Đông Tử hay lớn hơn không nhiều. Da trắng như tuyết, tóc đen dài mượt mà như lụa, mắt long lanh to đen, hàng mi rậm dài, mũi nhỏ xinh xinh, đôi môi đỏ thắm, khóe miệng cong. Nhưng cái làm Đông Tử giật mình nhất lại là vì Tường Vy gần như không mặc quần áo gì cả. Trong khi hồi đầu, gặp bọn gia nhân cứ thấy ai cũng “kín cổng cao tường”, chủ nhân thì lại “phòng không nhà trống” như thế.
Tường Vy ăn mặc hở hang, khó có thể gọi đó là “quần áo”. Ả đeo một vòng cổ lớn bằng đá lóng lánh. Những chuỗi đá kết vào nhau, lủng lẳng xuống che đúng chỗ cần che còn lại phơi cả lưng và bụng. Trên eo, ả đeo một chuỗi ngọc khác, và chuỗi ngọc cũng có tác dụng duy nhất là suýt soát che đúng chỗ cần che. Chuỗi ngọc này còn gắn với nhiều dải lụa tím lục mềm mại chảy theo từng động tác của ả, tôn thêm đường cong của hông nhưng lại he hé cả cặp đùi trắng tinh. Tường Vy trông như một bức tượng kiêng khem vải vóc, nhìn bất động thì đẹp, nhưng đi lại ngoài đời lại khiến người ta đỏ mặt vì ngại... giùm. Tường Vy đứng dậy, lại gần cả bọn, trên tấm lưng trần ả cũng xăm hình nhện đen y chang Vạn Độc Vương.

Hiết Hổ khoái chí hau háu nhìn, còn Hoán Diện Nhân thì khinh khỉnh bĩu môi.

Tường Vy nhìn Đông Tử chằm chặp, mắt tóe lửa.

Đông Tử vẫn không cất thành lời.

”Ngươi đến tìm Vạn Độc Vương của ta à???” cuối cùng, Tường Vy lên tiếng, cố ý nhấn mạnh chữ “của ta”. “Ngươi đừng mơ mộng trèo cao, báo cho ngươi biết, cho dù thế nào, Vạn Độc Vương của ta cũng không thích ngươi đâu!”

”Tại hạ không dám” - Đông Tử lễ phép nói, không muốn Tường Vy hiểu lầm “chỉ là Vạn Độc Vương có ơn với tại hạ nên tại hạ tìm đến đây, trước là đa tạ tấm chân tình, sau chỉ muốn biết...”

”... hôm đó có thật hắn hôn Đông Tử mùi mẫn không!” - Hoán Diện Nhân tiếp lời.

”... không phải!” Chỉ muốn biết thương tích của ân nhân thế nào!” Đông Tử cải chính, bước sang một bước cố ý giẫm vào chân Hoán Diện Nhân cảnh cáo. Hoán Diện Nhân dễ dàng tránh được, còn lè lưỡi ra chọc quê.

”Hừm...” Tường Vy nghiến răng. “Muốn biết vì ngươi mà Phong ca của ta ra sao à?”

Ra Vạn Độc Vương tên Phong.

Đông Tử thầm nghĩ, nghe Tường Vy ngọt ngào gọi Phong ca như thế tự dưng Đông Tử thấy buồn buồn.

”Đêm đó, Phong ca về đến, cả người máu chảy hết cả ra ngoài, công lực cạn kiệt. Tuy vận công điều thương rồi mà vẫn không thở được. Lúc ta đến, Phong ca đã hôn mê bất tỉnh. Phong ca về được Họa Hồn Cung là giỏi lắm đấy.”

Tường Vy kể lại.

Đêm đó bọn gia nhân chạy vào hốt hoảng thưa rằng “Cung chủ, Vạn Độc Vương gia bị thương nặng lắm”. Ả chạy ra đại sảnh, thấy bọn gia nhân khiêng Vạn Độc Vương vào, người bê bết máu. Tường Vy chạy lại gọi “Phong ca” mấy lần mà Vạn Độc Vương vẫn không đáp, người lạnh toát. Tường Vy ghì chặt tay, bấm huyệt mà hốt hoảng “Gọi giáo chủ gấp!!! Phong ca ơi đừng chết nha!” Cả cung đêm đó náo loạn. Bọn gia nhân lăng xăng tới lui chi chít. Tường Vy vừa vận công vừa chăm sóc vết cung tên trên cổ. Máu vẫn chảy ồ ạt. Giáo chủ Luân Hồi Vạn Độc đến. Cả hai người vừa vận công vừa dùng thuốc vừa dùng kim châm, có gì lôi hết ra. Vậy mà đến sáng, Vạn Độc Vương vẫn bất động.

”Không xong rồi. Phải cầu cứu Thánh Nhân thôi.” Tường Vy lo sợ. Luân Hồi Vạn Độc nghiến răng mà nạt rằng “ngươi làm gì mà để Vạn Độc Vương ra nông nỗi này?! Thánh Nhân đang luyện thuốc, biết được sẽ trừng phạt cả đám!”

”Thánh Nhân” mà bọn họ đề cập tức là Thánh Nhân của Sinh Tử Dược Cốc, là một bà già nhất thập cổ lai hi, lừng lẫy, được giang hồ xem như một thần y. Thánh Nhân của Sinh Tử Dược Cốc có thuốc cải lão hoàn đồng, độc gì cũng giải, thương tích gì cũng chữa được. Thế nhưng, muốn tiếp kiến Thánh Nhân xin chữa bệnh, phải qua vòng thử thách. Người cầu xin phải chịu thử hết 7 loại kì độc trong thiên hạ. Xem như mạng đổi mạng.

Tình trạng nguy kịch, Tường Vy tự nguyện chịu trừng phạt giùm Vạn Độc Vương mà cầu xin Thánh Nhân ra tay.

”7 loại kì độc trong thiên hạ, xưa nay chưa từng ai thử qua mà toàn mạng. Ngay cả với Vạn Độc Nhân của Vạn Độc Giáo, 7 kì độc cũng là một thử thách lớn! Tuy ta luyện độc từ nhỏ, không chết vì độc nhưng 7 loại độc vẫn là cực hình đau đớn.”
Tường Vy giơ cánh tay cho Đông Tử xem. Trên cánh tay trần trắng như tuyết của ả chi chít vết thương, có vết châm, có vết chích, có vết cắn, có vết bầm. Trầy trụa, thâm tím cả.

”Chính vì ngươi mà ta phải chịu đau đớn cầu xin Thánh Nhân cứu mạng Phong ca của ta!” Tường Vy hằn học nói.

Cuối cùng Thánh Nhân chịu cho Dược Nhi đến mang thuốc chữa thương cho Vạn Độc Vương. Sau đó ba ngày, Vạn Độc Vương đã hồi tỉnh. Nhìn thấy Tường Vy vì hắn mà hi sinh, chịu nhiều đau đớn, bèn cầm tay Tường Vy mà nói rằng:

”Vy muội! Huynh yêu muội đến trọn đời!” - Tường Vy tường thuật lại. Gương mặt cực kì hả hê.

Đông Tử nghe miêu tả việc Vạn Độc Vương bị thương thập tử nhất sinh, lòng đau như cắt, thêm câu cuối của Tường Vy, tự nhiên nước mắt ở đâu chảy thành dòng.

Tường Vy tiến lại, trao cho Đông Tử chiếc khăn nhỏ để lau nước mắt, “Thôi ngươi về đi. Phong ca biết ngươi vào, nhưng không muốn gặp ngươi!”

Vừa chạm vào khăn, mặt Đông Tử bắt đầu ngứa ran, nổi đốm đỏ lấm tấm. Thì ra khăn có độc dược.

Đông Tử ủ rũ mà nói rằng “Biết Vạn Độc Vương đã qua khỏi, và được Tường Vy cung chủ đây tận tình săn sóc, ta đã mãn nguyện rồi”.

”Vậy ta xin kiếu” Đông Tử cáo biệt rồi thất thểu ra ngoài. Hiết Hổ và Hoán Diện Nhân chạy theo cản.

Cả bọn đi rồi, Tường Vy hả hê nhìn theo, nở nụ cười gian xảo.

”Miêu tả gì kịch tính thế?” - một giọng khàn khàn cất lên, rồi từ trong giường, Vạn Độc Vương kéo màn ngồi dậy. Vạn Độc Vương cũng ở trần, cổ băng bó chi chít.

”Ta nói câu “vy - muội - ta - yêu - muội - đến - trọn - đời” hồi nào?” - Vạn Độc Vương thều thào. “Lại thêm cái trò chịu độc gì? Ngươi muốn gặp Thánh Nhân lúc nào chẳng được! Thánh Nhân nghe ta bị thương vội vã cho Dược Nhi mang thuốc đến ấy chứ!”

”Còn cánh tay này...” Vạn Độc Vương xem xét những vết thương trên tay Tường Vy ÒKhông phải do hôm trước đánh nhau với...”

”Phong ca không yêu Tường Vy tiểu muội à?” Tường Vy rụt tay lại, hỏi vặn.

”Yêu” - Vạn Độc Vương đầu hàng.

”Thì tại Phong ca muốn con bé bỏ đi đó mà.” Tường Vy híp mắt, cười ngoác đến tận tai, xông lại ôm cổ Vạn Độc Vương làm hắn đau và đẩy Tường Vy ra. Tường Vy không nản chí, lại ôm lấy cánh tay Vạn Độc Vương cứng ngắc như con nhái ôm cành sen. Ả liến thoắng “Phong ca làm vậy là đúng... Người của Vạn Độc Giáo chúng ta không yêu đương linh tinh bên ngoài được đâu. Muội thích Phong ca là của một mình muội thôi. Hen! Hen!”

Ả cắn môi nhớ lại: “À! Mà Phong ca hun con bé đó thật à???”

Vạn Độc Vương lại đẩy Tường Vy ra “Thôi, đi ra ngoài, để ta ngủ.”

”Phong ca đi hôn con gái lạ, muội méc giáo chủ à!”

Vạn Độc Vương kéo chăn trùm kín đầu.

”Phong ca!!!!” Tường Vy ỉ eo phản đối nhưng Vạn Độc Vương kiên quyết trùm mền ngủ tiếp nên cuối cùng ả vùng vằng bỏ đi.

Về phần Đông Tử, vì không biết vừa rồi bị Tường Vy lừa cho một vố, cho nên, ra đến ngoài cung bèn thút thít khóc.

”Sao vậy?” Hoán Diện Nhân hỏi.

Đông Tử không biết giải thích lí do tại sao, nhưng cục nghẹn ở cổ cứ dâng lên ép thành nước mắt ra ngoài.

Gã Vạn Độc Vương đó, đầu tiên tự nguyện đề nghị giúp Đông Tử thoát đám cưới, rồi tự dưng hôn Đông Tử không xin phép, rồi vì thế mà bị trọng thương vậy mà... rồi... rồi hóa ra đã có một cô người yêu xinh đẹp và hấp dẫn kinh khủng. Đông Tử tự dưng thấy mình ngốc nghếch khờ dại cả tuần qua cứ lo lắng quá đáng cho cái gã Vạn Độc Vương còn gọi là Phong ca gì đó này! Từ hôm Vạn Độc Vương bị thương, Đông Tử lòng dạ cứ như lửa đốt, mỗi phút cháy đi một miếng. Trên đường đến Họa Hồn Cung mỗi khoảnh khắc qua đi người cứ chết đi một phần. Lo lắng thấp thỏm. Vậy mà... hóa ra Vạn Độc Vương từ hôm bữa giờ được vòng tay thương yêu đầy hi sinh của người đẹp Tường Vy chăm sóc tận tình, từng li từng tí.

”Ngươi ghen à” - Hoán Diện Nhân tinh quái.

”Có ghen gì đâu!” - Đông Tử khịt mũi. Suy cho cùng, Vạn Độc Vương chưa bao giờ nói thích Đông Tử cả.

”Vậy sao ngươi khóc?” - Hiết Hổ lại cắn vuốt.

”Người ta thích khóc không được à?” - Đông Tử hỏi “Thôi ta đi về!”

”Dĩ nhiên vào tận hang hùm tìm người yêu mà phát hiện người yêu có người yêu khác thì phải khóc rồi!” Hoán Diện Nhân nhún vai.

Đông Tử gạt phắt đi “ta vào Họa Hồn Cung không phải tìm người - yêu. Ta chỉ muốn cảm ơn Vạn Độc Vương và hỏi xem vết thương của hắn thế nào thôi! Xong rồi ta về! Không có yêu đương gì hết!”

”Chỉ vậy thôi à?” Hoán Diện Nhân chọc “Vậy thì ngươi chưa làm được gì cả nhỉ” Ả bắt đầu vẽ đường. “Chưa gặp được Vạn Độc Vương “cám ơn”, cũng chẳng xem được tình hình vết thương hắn thế nào... Chỉ mới nghe lời nói phiến diện của con nha đầu Tường Vy đã sụt sùi chạy mất.”

Đông Tử cắn môi. Hoán Diện Nhân nói đúng. Không thể chỉ vì những lời Tường Vy nói mà nước mắt lưng tròng bỏ về như vậy.

”Đã đến tận Họa Hồn Cung, không thể chỉ thế này mà thôi! Ta vào hỏi lại cho ra lẽ!” Đông Tử quẹt nước mắt, kiên quyết quay ngược vào.

Hiết Hổ và Hoán Diện Nhân thúc nhau nhếch mép cười. Bọn gia nhân nào cản Đông Tử hai đứa liền tung cho vài đòn nằm thẳng cẳng hết. Hai đứa dị nhân dẹp gọn đường để Đông Tử một mình quay ngược vào Họa Hồn Cung.

Còn tiếp

GIAO CHI


 

Tuyết Đen-ki 11

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
-‘๑’- Chuyên Toán Bến Tre 09-12 -‘๑’- :: -‘๑’- Chuyên Mục Truyện -‘๑’- :: -‘๑’- Truyện chữ, tiểu thuyết -‘๑’--
Có Bài Mới Có bài mới đăngChưa Có Bài Mới Chưa có bài mới
Fixed and up by [A]dmin .
Copyright © 2007 - 2010, cHuYeNtOaN0912.fOrUm-vIeT.nEt .
Powered by phpBB2 - GNU General Public License. Host in France. Support by Forumotion.
Xem tốt nhất ở độ phần giải lớn hơn 1280x1024 và trình duyệt Firefox
Get Firefox Now Get Windows Media Player Now
Create a forum on Forumotion | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất