Ai đó bảo rằng con tim có những điều kỳ diệu... Ngày xưa em không tin...
Con tim biết mình kỳ diệu khi có thể vui suốt tối vì một cuộc điện thoại, có thể ngắm mình và mỉm cười trong gương hàng giờ chỉ vì một lời khen...
Con tim biết mình kỳ diệu khi cứ thổn thức liên hồi dù là lúc cảm thấy ngập tràn hạnh phúc âu yếm, bồn chồn mong nhớ hay nhức nhối niềm đổ vỡ...
Con tim có điều kỳ diệu khi nó cứ rạo rực, cứ da diết khi nghe một mùi nước hoa quen, khi thấy một dáng hình ngờ ngợ như ai đó, khi nghe một cái tên, nghe một bản nhạc đâu đó ngày xưa...
Con tim cũng kỳ diệu khi nó chợt chành chạnh lòng thấy người ta từng đôi cặp dắt tay nhau trên phố đông, khi mưa lạnh thấm vai gầy áo mỏng, đường về ôi chao chợt quá lẻ loi...
Chiều nay mưa to quá... Mưa quất vào mặt từng đợt rát, lạnh buốt! Em lại nhớ đến anh, nhớ những khi được cùng anh đi dưới mưa,cùng nhau ngắm mưa... và muốn nũng nịu một ai đó : Anh ơi, em lạnh quá!...
Em tưởng bản thân em đã chai sạn như những kẻ yêu thứ tình yêu một đêm...
Nhưng không, chỉ một tin nhắn của ai, em lại tin rằng, trái tim em còn có điều kỳ diệu...
[St]