-‘๑’- Chuyên Toán Bến Tre 09-12 -‘๑’-
Chúc mừng bạn đã đăng nhập thành công. Xin chờ giây lát để trở về trang chủ forum.
-‘๑’- Chuyên Toán Bến Tre 09-12 -‘๑’-
Chúc mừng bạn đã đăng nhập thành công. Xin chờ giây lát để trở về trang chủ forum.
-‘๑’- Chuyên Toán Bến Tre 09-12 -‘๑’-
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTrang Chính  Đăng kýĐăng ký  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Lưu ý: Gõ Tiếng Việt có dấu, viết đúng chính tả
 Bá Khả (3384)
 >>>lonely<<< (1710)
 quythanhkhuu (1304)
 kendy_girl202 (1043)
 truc_quynh_1994 (885)
 peheophuthuy (767)
 [A]chijioltiz[o] (711)
 Svat_94 (536)
 [P]....[lẶng]im..... (495)
 Su_147617 (426)

Share | 

 

 Tâm sự một “ngôi sao” PR

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tâm sự một “ngôi sao” PR EmptyFri Aug 13, 2010 4:55 pm

truc_quynh_1994
Dù cho điều gì xảy ra chăng nữa, cả những khi sầu muồn nhất , ta vẫn cảm nhận rằng thà yêu và thất tình còn hơn chẳng bao giờ biết nghĩa yêu đương.
truc_quynh_1994

Giáo Sư
Giáo Sư

Giới tính : Nữ
Cung : Bạch Dương
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 885
Tài khoản Tài khoản : 1306
Được cảm ơn : 20
Sinh nhật Sinh nhật : 06/04/1994
Tuổi Tuổi : 30
Đến từ Đến từ : Châu Thành - Bến Tre
Châm ngôn Châm ngôn : Dù cho điều gì xảy ra chăng nữa, cả những khi sầu muồn nhất , ta vẫn cảm nhận rằng thà yêu và thất tình còn hơn chẳng bao giờ biết nghĩa yêu đương.
Level: 30 Kinh nghiệm: 885%
Sinh mệnh: 885/100
Pháp lực: 30/100

Bài gửiTiêu đề: Tâm sự một “ngôi sao” PR

 
TT - 9g tối. Hẹn gặp tôi ở một... quán nhậu (chứ không phải quán cà phê) trên đường Hoàng Sa (Q.Bình Thạnh, TP.HCM), Minh Trang nói thật: “Chỉ khi có hơi men tôi mới nói về công việc mình từng làm được. Lúc tỉnh táo nhớ lại buồn lắm...”. Trang chuẩn bị thi tốt nghiệp. Cô là sinh viên năm cuối ngành tài chính - tín dụng một trường cao đẳng có tiếng.

Tuổi trẻ của mình rất ngắn và không thể giam hãm mãi trong chốn này... - Ảnh: My Lăng

“Ngôi sao” cô đơn

Trang sinh năm 1989. Cô không phải là chân dài, cũng không đẹp rực rỡ. Nhưng Trang có nụ cười tươi tắn, trong trẻo. Kiểu nói chuyện của Trang có chút dễ thương của trẻ thơ và sự thông minh chững chạc. Cô biết cách khơi gợi để người đối diện cởi mở, chia sẻ. Điều đó lý giải tại sao cô PR bar sinh viên này trở thành “sao” ở tất cả những nơi cô làm.

Nhiều khách đến bar chỉ để được ngắm và nói chuyện với Trang. Mỗi lần cô chuyển chỗ làm thì ngay lập tức bar nơi cô vừa ra đi sẽ mất một nguồn doanh thu, còn nơi cô đến sẽ có một lượng khách sộp xuất hiện!

Trang mở lòng bằng nụ cười buồn:

- PR bar là những người đi bán nụ cười, mang niềm vui cho người khác và giấu nỗi buồn của mình. Người ta giàu có vô bar quăng tiền, còn chúng tôi thì lượm những đồng tiền đó. Nghề PR bar phải nhìn mặt khách mà sống: khách cười thì cười theo; khách buồn phải làm cho người ta vui; khách im lặng hoài thì căng đầu suy nghĩ phải nói gì để người ta chịu nói, chỉ cần một, hai câu cũng thấy nhẹ lòng rồi.

Nhưng có người khách nào để ý biết PR buồn hay vui! Họ chỉ biết cảm giác của mình thôi. Nếu họ biết chúng tôi rã rời, tủi thân và khóc... như thế nào trong nhà vệ sinh thì họ có nỡ làm những hành động thô thiển nữa không? Họ nghĩ gì nếu biết chúng tôi bị ép uống say mèm, cố móc họng ói cho ra rượu rồi đi như lết lên bar mà mặt vẫn tươi tỉnh, ráng uống tiếp để lấy tiền “boa” của họ?...

Phần lớn khách chỉ nghĩ họ bỏ tiền vô bar mua rượu, uống bia thì những PR như chúng tôi phải làm cho họ vui vẻ. Họ tha hồ “giở trò”. Tủi nhất là khách coi PR như một món hàng, đồ chơi, thản nhiên lựa chọn. PR đứng một hàng dài. Khách chỉ mặt người này người kia như lựa từng con cá! Khi nói chuyện về PR, họ gọi chúng tôi là con PR này, con PR nọ chứ không phải cô Lan cô Linh nào đó.

Khách đi bar trong mắt tôi chỉ có hai dạng: đàng hoàng và không đàng hoàng. Tiếp xúc với nhiều người ở đủ lứa tuổi, thành phần, tính cách... tôi hụt hẫng nhiều lắm. Có những người nhìn rất trí thức, làm cái nghề được xã hội tôn trọng là thầy giáo mà cũng chẳng ra thầy. Ai ngờ sau giảng đường, khi bước vô bar người thầy gần 50 tuổi ở một trường đại học nổi tiếng lại văng tục, nói những câu rất gợi dục.

Khi biết tôi là sinh viên đi làm kiếm tiền học, tôi đã xưng là “con” và gọi bằng “thầy” nhưng vẫn rủ tôi đi khách và làm những hành động không thể có ở một người thầy. Nhưng không phải người nào cũng thế. Có những vị khách rất tôn trọng chúng tôi, xem như em trong nhà hoặc như bạn bè. Họ chỉ uống và nói chuyện phiếm như một cách giải tỏa áp lực cuộc sống. Có người khách còn tạo điều kiện cho tôi học hành, giới thiệu chỗ thực tập trong ngân hàng...

Trở thành “sao” thích, vui nhưng tủi và buồn lắm. Nhiều bữa tôi chạy sô quá trời bàn trong khi những PR khác đứng chơi. Người ghét tôi thì nhìn với ánh mắt đố kỵ. Người hiểu tôi thì nhìn vẻ thương xót. Nhiều bữa khách giành giật tôi, đòi tôi đứng bàn của họ. Rượu, coca, bia... trộn lẫn ngập ứ trong dạ dày. Tôi say mèm, nhảy rất sung, la ó cứ như con hề làm trò vui cho thiên hạ nhìn và cười.

Làm nghề này rất dễ sa ngã. Đáng sợ là sa ngã không phải chỉ vì lý do khách quan mà còn vì chính bản thân PR. Mãnh lực đồng tiền kinh khủng lắm. Quan trọng nhất là mình phải kiên định ngay từ đầu. Có người đưa trước ngay tại bar vài triệu đồng cho một lần “đi chơi”, nói sẽ gửi thêm. Không bao giờ tôi nhận lời “đi chơi” như vậy.

Tôi nghĩ công việc của mình là bán sức khỏe, bán nụ cười, bán lời ăn tiếng nói chứ không phải bán thân. Tôi cũng không dám tin 100% vào khả năng chống đỡ trước cám dỗ của đồng tiền nên ở nhà là an toàn nhất. Tủi thân nhất là mỗi đêm khuya chạy xe về một mình, lạnh, cô đơn, lẻ loi. Tôi cứ tưởng tượng người mình yêu thầm sẽ chạy theo bảo vệ mình rồi ngoái lại đằng sau. Nhưng chẳng có ai trên con hẻm vắng vàng vọt ánh đèn cao áp ấy...

Không ai hiểu và thông cảm cho PR bằng chính PR. Có lần tôi dẫn nhóm bạn cùng lớp vào bar chơi. Kể từ đó họ xa lánh và nhìn tôi với ánh mắt kỳ thị. Họ xì xầm rỉ tai những người khác trong lớp là... tôi làm gái!

Không thể để tuổi trẻ chết mòn...

Ở ngoài tôi rất teen. Nhưng trong bar tôi như một người khác hẳn: chững chạc, không hiền cũng không dữ. Vô môi trường này phải “cứng” chứ yếu quá sẽ bị ăn hiếp ngay! Nói chuyện với khách mà tỏ vẻ ngây thơ thì khách sẽ nói mình giả nai nên phải chững chạc, nửa thật nửa giả.

Bố mẹ chỉ biết tôi làm ở quán ăn. Bố tôi có hai vợ, suốt ngày say xỉn và chửi mắng. Thu nhập quá bấp bênh của mẹ tôi không đủ chi tiêu cho gia đình. Thương mẹ quá, tôi không dám ngửa tay xin tiền tiêu xài lặt vặt. Tôi xin làm PR ở bar LB (Q.3) khi chuẩn bị nhập học. Thật ra công việc này đã cho tôi rất nhiều thứ: có tiền ăn học, giúp gia đình, có nhiều mối quan hệ tốt, tự tin hơn khi giao tiếp chứ không nhút nhát như trước, khả năng nói tiếng Anh tốt hơn vì ở những bar bên Q.1 tôi có nhiều cơ hội tiếp xúc với khách là người nước ngoài.

Tôi đang đi học và có nhiều khách nên được quản lý du di. 5g chiều học xong là lật đật chạy về nhà tắm rửa, không dám ăn cơm, chạy tới chỗ làm đã 7g tối. Bụng lép kẹp nhưng nốc toàn hỗn hợp rượu - coca - bia - trà đá rồi lại “hò”, mệt lử! Tới 1g sáng mới được về. Về nhà chỉ lăn ra ngủ, không ăn uống nổi. Nhiều bữa tôi không còn sức tẩy trang, ngủ thiếp đi. 6g30 sáng đã chạy xe đi học.

Tôi làm PR là để lấy ngắn nuôi dài. Đến lúc nhận ra việc học quan trọng hơn kiếm tiền thì tôi dừng lại, tập trung học và thi tốt nghiệp. Tôi không dám để tuổi trẻ mình chết mòn trong môi trường này: tiền nhiều mà tai tiếng cũng nhiều. Sau hai tháng trở lại làm sinh viên, nhìn lại khoảng thời gian ba năm qua tôi mừng và sợ. Mừng vì mình không sa ngã. Sợ vì nghĩ lỡ một phút mềm lòng thôi là tôi đã rất khác rồi. Niềm tin trong tôi bị đánh mất nhiều quá. Giờ nghĩ lại tôi thấy thương những cô PR. Họ không trình độ, cứ sáng ngủ tối làm PR, tương lai mù mịt, mơ hồ...

Tôi còn có tuổi trẻ, có học hành và cả một tương lai. Chính những lúc khó khăn nhất là lúc tôi thấy mình mạnh mẽ nhất để chiến thắng nghịch cảnh cuộc đời. Tôi tự hào, trong bất cứ ngành nghề nào, bản thân người trẻ phải quyết định được vị trí và sự lựa chọn giá trị của mình. Tôi luôn tin như vậy!

MY LĂNG

--------------------------------------

Đâu chỉ là những hờn ghét, thị phi, trong thế giới những con người cùng khổ ấy còn có một chữ tình lặng lẽ... Trải nghiệm của phóng viên sau gần một tháng sống cùng những “kiều nữ”.

Kỳ cuối: Lặng lẽ một chữ tình


Tâm sự một “ngôi sao” PR EmptyFri Aug 13, 2010 4:57 pm

truc_quynh_1994
Dù cho điều gì xảy ra chăng nữa, cả những khi sầu muồn nhất , ta vẫn cảm nhận rằng thà yêu và thất tình còn hơn chẳng bao giờ biết nghĩa yêu đương.
truc_quynh_1994

Giáo Sư
Giáo Sư

Giới tính : Nữ
Cung : Bạch Dương
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 885
Tài khoản Tài khoản : 1306
Được cảm ơn : 20
Sinh nhật Sinh nhật : 06/04/1994
Tuổi Tuổi : 30
Đến từ Đến từ : Châu Thành - Bến Tre
Châm ngôn Châm ngôn : Dù cho điều gì xảy ra chăng nữa, cả những khi sầu muồn nhất , ta vẫn cảm nhận rằng thà yêu và thất tình còn hơn chẳng bao giờ biết nghĩa yêu đương.
Level: 30 Kinh nghiệm: 885%
Sinh mệnh: 885/100
Pháp lực: 30/100

Bài gửiTiêu đề: Re: Tâm sự một “ngôi sao” PR

 
sẽ rất vui và dáng quý nếu bạn ko coi khinh nghề này và cố sống cho đàng hoàng vui vẻ

 

Tâm sự một “ngôi sao” PR

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
-‘๑’- Chuyên Toán Bến Tre 09-12 -‘๑’- :: -‘๑’-Giờ Ra Chơi-‘๑’- :: -‘๑’-Thế Giới Quanh Ta-‘๑’--
Có Bài Mới Có bài mới đăngChưa Có Bài Mới Chưa có bài mới
Fixed and up by [A]dmin .
Copyright © 2007 - 2010, cHuYeNtOaN0912.fOrUm-vIeT.nEt .
Powered by phpBB2 - GNU General Public License. Host in France. Support by Forumotion.
Xem tốt nhất ở độ phần giải lớn hơn 1280x1024 và trình duyệt Firefox
Get Firefox Now Get Windows Media Player Now
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất