-‘๑’- Chuyên Toán Bến Tre 09-12 -‘๑’-
Chúc mừng bạn đã đăng nhập thành công. Xin chờ giây lát để trở về trang chủ forum.
-‘๑’- Chuyên Toán Bến Tre 09-12 -‘๑’-
Chúc mừng bạn đã đăng nhập thành công. Xin chờ giây lát để trở về trang chủ forum.
-‘๑’- Chuyên Toán Bến Tre 09-12 -‘๑’-
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTrang Chính  Đăng kýĐăng ký  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Lưu ý: Gõ Tiếng Việt có dấu, viết đúng chính tả
 Bá Khả (3384)
 >>>lonely<<< (1710)
 quythanhkhuu (1304)
 kendy_girl202 (1043)
 truc_quynh_1994 (885)
 peheophuthuy (767)
 [A]chijioltiz[o] (711)
 Svat_94 (536)
 [P]....[lẶng]im..... (495)
 Su_147617 (426)

Share | 

 

 Tâm bình an

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tâm bình an  EmptySat Oct 16, 2010 11:20 am

>>>lonely<<<
♥♥♥...Yêu một người... là... chấp nhận... buông tay người ấy ra.......khi......... người ấy........ muốn....... nắm chặt lấy.... một.... bàn tay... khác...♥♥♥...
>>>lonely<<<

Thalès
Thalès

Giới tính : Nữ
Cung : Hổ Cáp
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 1710
Tài khoản Tài khoản : 3440
Được cảm ơn : 49
Sinh nhật Sinh nhật : 04/01/1994
Tuổi Tuổi : 30
Đến từ Đến từ : ♥♥♥ELF Club♥♥♥
Châm ngôn Châm ngôn : ♥♥♥...Yêu một người... là... chấp nhận... buông tay người ấy ra.......khi......... người ấy........ muốn....... nắm chặt lấy.... một.... bàn tay... khác...♥♥♥...
Level: 30 Kinh nghiệm: 1710%
Sinh mệnh: 1710/100
Pháp lực: 30/100

Bài gửiTiêu đề: Tâm bình an

 
Anh quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt ngỡ ngàng khi tôi đưa tặng anh một bức thư pháp ghi chữ An. Tôi đùa anh "tâm bình an" đấy nhé, hãy có những phút giây sóng chẳng cồn cào trong anh.
Tâm bình an  Gio.jpga


Tôi và anh vốn chỉ đi bên đời nhau như những kẻ bộ hành xa lạ. Anh đi về phương anh, còn tôi luôn ngược hướng với anh. Tôi và anh vẫn luôn tranh luận về vấn đề này, vấn đề khác, mà chẳng kẻ nào chịu nhường nhịn. Anh cứ bảo hình như em và anh sinh ra vốn đã qúa trái ngược nhau. Tôi lại cười, đã bảo là tuổi không hợp nên chỉ có thể cãi nhau suốt ngày thôi.
Anh vẫn đi về như một cơn gió, ào ạt..Chẳng ai có thể nhận ra anh đang nghĩ gì, chẳng ai có thể...Những ngày cuối tuần ở nhà, anh đóng kín cửa, làm bạn với cái máy vi tính, đằm mình trong một thế giới mộng ảo.
Thỉnh thoảng gặp online đêm, vẫn thấy nick anh sáng nhưng tôi chẳng thèm vào nói chuyện, còn anh thì cứ luôn bắt đầu bằng câu "chào cô em" (nghe đã thấy ghét). Online cũng chỉ là cãi nhau với dăm ba câu chuyện vớ vẩn. Tôi vẫn hay càu nhàu như thế, còn đặt cho anh nickname là "ông già khó tính".

Nhưng thỉnh thoảng tôi thấy anh ngồi một mình. Anh chỉ nghe nhạc không lời. Nhìn đôi mắt anh tôi thấy cứ đục đục, xa xăm, mờ tối. Tôi mơ hồ cảm nhận được điều gì đó từ trong đôi mắt anh nhưng..tôi chẳng bao giờ đủ can đảm để nói với anh vài câu từ đáy lòng mình. Tôi và anh vẫn cứ tiếp tục những ngày cãi nhau vu vơ như thế. Với tôi anh không bao giờ có lời giải đáp. Anh vẫn hay đi. Vẫn hay lang thang trên những con phố đầy gió, đầy sóng, chẳng bao giờ bình yên... Cho tới khi anh nói với tôi "Nhiều lúc thấy em ngồi một mình anh thấy buồn lắm, thấy mọi thứ chật hẹp quá, ngay cả tìm cho mình một không gian riêng mà cũng không thể" "Ai cần anh phải thương em" "Không hẳn chỉ thương mà là đồng cảm". Cuộc đời có thật sẽ kéo những người đồng cảm với nhau lại gần nhau hơn. Tôi nhận ra một mối đồng cảm giữa anh và tôi, dù biết tình cảm ấy mảnh như tơ, mong manh như gió.
Rồi tôi vào blog của anh, đọc vài bài thơ anh viết. Câu nào, chữ nào cũng khiến tôi xót xa, buồn. Tôi comment lại cho anh những gì tôi đã nghĩ từ rất lâu.Tất cả. Có lẽ anh sẽ ngạc nhiên vì những gì tôi viết ra. Còn tôi thì chẳng muốn sợi tơ mỏng manh giữa tôi và anh sẽ đứt. Anh nhắn tin cảm ơn tôi về một comment ý nghĩa. Anh lại chìm vào trong im lặng của chính mình. Còn tôi, tôi biết mình còn quá trẻ con, còn sống quá nhiều hời hợt để hiểu anh. Anh vẫn luôn là một khúc quanh đầy bóng tối, còn tôi vẫn chỉ là một kẻ ngu ngơ bồng bột
Anh về quê, tự nhiên chẳng còn ai hay cáu gắt tranh luận với mình tôi lại cảm giác thiếu. Vu vơ thật. Đêm..online, gặp anh "chào cô em". Tôi bảo anh, tự nhiên anh về quê chẳng có ai cãi nhau lại thấy buồn quá. Anh đùa, chẳng lẽ với em anh chỉ có thể tán gẫu và tranh cãi. Tôi im lặng.Tôi nhớ hôm đó anh nói nhiều lắm, còn tôi lại chỉ im lặng đọc những dòng anh viết. Không tranh cãi, chỉ thấy lòng ngập gió, một cơn gió quá sâu, quá dày.
Anh quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt ngỡ ngàng khi tôi đưa tặng anh một bức thư pháp ghi chữ An. Tôi đùa anh "tâm bình an" đấy nhé, hãy có những phút giây sóng chẳng cồn cào trong anh. "Dù sao cuộc đời cũng chỉ là một cõi đi về thôi mà anh. Hãy cứ sống, cứ đi. Hãy cứ chạy đua với cuộc đời này nếu anh muốn. Hãy cứ gồng mình lên mà theo đuổi thời gian. Nhưng anh hãy nhớ rằng có lúc anh cần dừng lại. Một chút thôi. Dừng lại đi để có thể can đảm hơn bước về phía trước những bước đi mạnh mẽ hơn. Hãy cứ khóc nếu anh không thể ngăn dòng lệ tràn qua mắt. Khóc để biết ta vẫn còn cảm xúc. Và khóc còn có tác dụng rửa sạch mắt nữa. Có một khoảnh khắc gió sẽ bay về trời cho tim anh bình an".
Chiều. Cầu Long Biên lộng gió. Gió ào vào mắt cay, buốt giá. Anh thắp nhang. Bạn anh đã tự tự ở chính quãng sông này. “Một người bạn thân, còn trẻ lắm, hắn cũng giỏi, nhà chỉ có mình hắn. Từ ngày hắn đi, anh đã mất một tri kỉ. Và chẳng bao giờ có thể tìm lại được. Ra đi vĩnh viễn. Khi sự sống mất đi mới chợt nhận ra nó quý giá quá em ạ. Hình như chúng ta đã phung phí sự sống quá. Chúng ta còn quá trẻ, chưa đủ thời gian sống để mà biết yêu một sớm mai thứ dậy còn nhìn thấy ánh bình minh”.
Tôi chợt nhận ra anh hóa ra là một mảnh vỡ rất lớn, rất cô độc. Tôi chỉ biết lặng yên nghe anh nói. Chợt hiểu thêm về một người khách bộ hành trên phố vẫn mải miết đi về trong một cõi của riêng mình. Phố cứ trải dài mãi, thăm thẳm, hun hút cũng như lòng người sâu lắm. Chẳng biết đến tận bao giờ mới có thể chạm được vào đáy mắt của phố. Cũng giống như đôi mắt anh vẫn cứ thăm thẳm nhìn về một phía, mà chẳng biết đến bao giờ mới có người chạm được vào nơi ấy.
Dòng sông Hồng nhạt nắng theo gió về nơi nào đây. Chỉ có ngàn con sóng nhỏ, như vỗ về, như dịu êm vẫn ru hoài những con thuyền bâng khuâng. Chỉ có ngàn nỗi nhớ thương cứ âm ỉ hát mãi trong một ngày dòng sông lộng gió. Chỉ có một kẻ vẫn lang thang hoài cảm xúc quá cô độc. Vẫn đam mê.
Chiều cứ trôi xa dần trên một con thuyền vắng. Chỉ có gió vẫn quấn quýt nghịch tóc em, vẫn thì thầm bên anh ngàn câu chuyện. Chỉ có em vẫn là kẻ ngu ngơ. Chỉ có anh vẫn mãi là một con thuyền lênh đênh đến mai sau.


Và anh và em...có lúc nào chúng ta chẳng còn đi ngược hướng...
Phong Linh (TP HCM)

 

Tâm bình an

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
-‘๑’- Chuyên Toán Bến Tre 09-12 -‘๑’- :: -‘๑’-Cuộc Sống Mến Thương-‘๑’- :: -‘๑’-Cảm nhận cuộc sống-‘๑’--
Có Bài Mới Có bài mới đăngChưa Có Bài Mới Chưa có bài mới
Fixed and up by [A]dmin .
Copyright © 2007 - 2010, cHuYeNtOaN0912.fOrUm-vIeT.nEt .
Powered by phpBB2 - GNU General Public License. Host in France. Support by Forumotion.
Xem tốt nhất ở độ phần giải lớn hơn 1280x1024 và trình duyệt Firefox
Get Firefox Now Get Windows Media Player Now
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất