“Giả dối” là từ mà cậu ném vào tớ sau ngần ấy năm tớ quen cậu.
Tớ không nói gì, và có lẽ điều này càng làm cho cậu chắc chắn rằng nhận xét đó là quá hợp với tớ.
Cả tớ và cậu đều nghĩ rằng người kia là người hiểu mình nhất thế nhưng thật ra chỉ có tớ thật lòng nghĩ vậy thôi, còn cậu thì hòan tòan khác. Có lẽ vì quan niệm “hiểu nhau” của tớ và cậu khác nhau. Với tớ, mọi chuyện tớ có thể tâm sự với cậu, cậu luôn là người đầu tiên tớ nghĩ đến khi cần một bờ vai để nâng đỡ và một đôi tay để biết rằng tớ không hề đơn độc. Cậu thì khác, tớ không thể hiểu cậu vì cậu chẳng bao giờ kể cho tớ nge những điều thầm kín nhất, cậu giữ nỗi đau một mình và hy vọng ai đó không cần cậu kể nhưng vẫn có thể hiểu được cậu. Và người đó không phải là tớ.
Với tớ, tớ không ngần ngại bảo rằng cậu là người thật sự quan trọng với cuộc đời tớ. Bởi khi tớ vấp ngã, khi tớ phải đối mặt với những cột mốc quan trọng của cuộc đời thì cậu luôn ở bên, động viên, an ủi tớ. Nhưng có lẽ tớ chưa bao giờ nói cho cậu biết điều này, đúng không? Thay vào đó tớ chỉ tòan lôi những điểm xấu của cậu ra mà trêu cậu thôi. Nếu có lúc nào đó cậu bảo rằng cậu biết mình quan trọng với ai đó thì tớ lại chun mũi bảo rằng không bao giờ. Vậy mà cậu lại kết luận rằng cậu chẳng là gì trong mắt tớ.
Tớ hãnh diện biết bao khi bạn bè, mọi người xung quanh khen ngợi cậu rằng cậu viết chữ đẹp, nói chuyện hay, thậm chí họ còn “nhẫn tâm” so sánh rằng nói chuyện với cậu thích hơn nói chuyện với tớ. Nhưng tớ lại kể với cậu bằng một giọng điệu không mấy vui vẻ, và rằng tớ bảo tớ ghen tị với cậu. Cậu khiêm tốn không nhận lời khen của mọi người nhưng tớ cũng thóang thấy nỗi buồn trong cậu. Có lẽ cậu nghĩ rằng tại sao tớ lại ghen tị với cậu kia chứ. Tớ định đính chính nhưng rồi cái bản tính ương bướng trong tớ không cho phép mình làm thế.
Mọi người nhận xét về cậu thế này thế kia, nhưng tớ không quan tâm. Với tớ, con người thật của cậu là con người mà tớ cảm nhận được và tớ tin vào điều đó. Vậy mà cậu lại nghĩ rằng tớ chỉ giống như mọi người, chỉ nhìn soi mói vào những khuyết điểm lúc bốc đồng của cậu rồi đánh giá cậu.
Rồi nhiều, nhiều điều nữa mà cậu không biết về suy nghĩ của tớ đối với cậu như thế nào đâu. Tớ thật sự muốn là người mà cậu có thể chia sẻ những lúc cậu cô đơn, thất vọng chứ không muốn cậu lúc nào cũng là anh hùng, khóac mãi cái vỏ bọc “hòan mĩ” đó trước mặt tớ đâu.
Có lẽ tớ nên nói hết với cậu về suy nghĩ của tớ chứ không phải lúc nào cũng nói ngược như thế cậu nhỉ? Và tớ nhận ra, dường như cậu vẫn không hiểu tớ.
Bumbum